Thay Anh Trai Đi Học, Tôi Sống Chung Với Trùm Trường - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-08-25 17:05:57
Lượt xem: 3,579
4
"Chưa tắm xong à? Tôi muốn đi vệ sinh."
Là Quý Trạch Tu.
"Ừ, đợi chút, tôi ra ngay..."
Năm phút sau, bên ngoài lại bắt đầu gõ cửa ầm ầm, giọng điệu mang theo sự thiếu kiên nhẫn, "Mở cửa, tôi nhịn không nổi nữa rồi. Đã nửa tiếng rồi đấy."
"Ơ ơ, tôi xong ngay! Đợi tôi chút!"
Cứu mạng, sữa tắm vẫn chưa xả sạch.
"Mở cửa, tôi vào giải quyết xong sẽ ra ngay."
Hả? Tôi không nghe nhầm chứ.
"Thôi đi, tôi còn chưa mặc quần áo, tôi ra ngay đây!"
"Đều là đàn ông có gì mà phải ngại?"
Giọng Quý Trạch Tu lạnh lùng, dường như đã bị ... nhịn đến mức sắp nổ tung?
Tôi vội vàng xả nước.
"Thật sự chịu hết nổi rồi, cậu đang tắm bồn trong đó à?!" Cửa bị đập mạnh một cái, phát ra tiếng "ầm" vang dội.
Tim tôi cũng run lên theo. Trời ơi, tôi sẽ không bị đánh chứ? Mặc quần áo xong, tôi run rẩy mở cửa.
Giây tiếp theo, Quý Trạch Tu đã đứng trước mặt tôi. Cậu ta mặt mày âm trầm, nhìn tôi từ đầu đến chân.
Đầu tiên là bộ đồ ngủ màu tối kín mít, sau đó là quần đùi dài đến đầu gối và đôi chân lộ ra, hai tay tôi còn ôm quần áo bẩn che trước ngực.
Ánh mắt đó như có thực chất, nơi nào quét qua cũng nóng rực như thể có thể nhìn thấu con người ta. Mang theo sự thiếu kiên nhẫn, cáu kỉnh, âm trầm, còn có sự dò xét kỳ lạ, có chút vi diệu.
Tôi đột nhiên có cảm giác xấu hổ kỳ lạ.
"Muốn để tôi nhịn c.h.ế.t à?" Cậu ta cau mày cười lạnh.
Tôi nuốt nước bọt, lo lắng nắm chặt quần áo, "Cái đó, xin lỗi..."
Bị cậu ta nhìn chằm chằm, tôi thực sự rất lo lắng.
Tôi nhỏ giọng hỏi: "Cậu... không đi à?"
"Chậm chạp c.h.ế.t đi được, y như con gái." Cậu ta mắng một câu.
"Bốp" một tiếng, cậu ta đẩy cửa chen vào rồi đóng sầm cửa lại. Trông có vẻ như thực sự rất gấp. Tôi thế mà lại hành hạ bàng quang của tên đầu gấu trường học... Tôi có tội.
Lúc tôi thoa kem dưỡng ẩm lên mặt, Quý Trạch Tu đi ra.
Chu Tử Dịch đang trêu chọc tôi: "Trần Du, cậu chăm sóc da kỹ ghê, thảo nào lại đẹp trai như vậy."
Quý Trạch Tu nhếch mép, khịt mũi cười một tiếng, “Tiểu Bạch kiểm”.
Tôi vừa đặt lọ kem dưỡng ẩm xuống. Giây tiếp theo, Quý Trạch Tu đã lắc lư đến trước mặt tôi.
Ánh mắt khinh thường và trêu chọc lướt qua lông mày, khuôn mặt, cổ và cánh tay, chân gầy guộc của tôi, như thể đang nói: Thế này mà không phải là “Tiểu Bạch kiểm”?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thay-anh-trai-di-hoc-toi-song-chung-voi-trum-truong/phan-3.html.]
"Sao, không phục à?" Tôi tức giận trừng mắt.
"Đừng nhìn tôi như vậy, đàn ông như vậy tôi thực sự muốn đánh người đấy." Quý Trạch Tu cười lạnh đầy vẻ đe dọa.
"Cậu... tôi nhìn cậu như thế nào?" Tôi hơi lắp bắp, bị dọa sợ.
"Như sắp bị chọc khóc vậy." Cậu ta lộ ra vẻ khinh thường trên mặt.
Chu Tử Dịch bên cạnh cười phá lên.
Tôi lén đi soi gương hơi khó hiểu. Chọc khóc? Chọc khóc cái gì? Tên này, vẫn đang mắng tôi ẻo lả đấy à!
Có lẽ tôi và Quý Trạch Tu có duyên nợ gì đó.
5
Vừa nhập học chưa có tiết học, chỉ là các anh chị khóa trên dẫn đi tham quan trường. Mấy ngày nay đều là ở chung với bạn cùng phòng.
Ở chung phòng với ba người đàn ông, tôi cẩn thận vô cùng, bất cứ lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề.
Quý Trạch Tu chê tôi phiền phức, suốt ngày mắng tôi là “Tiểu Bạch kiểm”.
Trường thông báo chúng tôi đến khoa nhận sách giáo khoa.
Đến khoa, tôi choáng váng. Sao lại phát gần hết sách của bốn năm đại học cùng một lúc vậy? Hai chồng sách dày cộp, nặng kinh khủng.
Tôi khó khăn nhấc lên. Chu Tử Dịch lại gần "Nhấc được không? Không nhấc được thì chúng tớ giúp cậu."
"Không sao, đừng nhìn tớ gầy vậy nhưng toàn là cơ bắp đấy." Tôi cố tỏ ra tự tin trả lời.
"Hừ." Quý Trạch Tu khịt mũi cười bên cạnh.
Người này thực sự là... Tôi vừa tức giận vừa trừng mắt nhìn cậu ta.
Tại sao ký túc xá lại xa khoa như vậy, còn có một con dốc dài nữa chứ. Muốn khóc mà không có nước mắt.
"Trần Du, hay là cậu nghỉ ngơi ở đây trước nhé? Bọn tớ sẽ mang sách về trước, rồi quay lại tìm cậu."
"À không cần, thực sự không cần."
"Khách sáo cái gì, chúng ta là bạn cùng phòng mà, phải sống chung với nhau bốn năm!" Chu Tử Dịch cười rạng rỡ, dang rộng tay muốn khoác vai bá cổ tôi.
Tôi như con mèo xù lông né tránh, tìm cớ: "Đừng... tớ đang đổ mồ hôi, hôi lắm."
"Gì chứ, không hôi mà." Chu Tử Dịch lại gần tôi giống như chú cún con ngửi ngửi.
Cậu ta lại gần quá, tôi thậm chí còn nhìn thấy lông mi của cậu ta. Sợ quá, tôi lại lùi lại mấy bước.
"Hai người làm trò đủ chưa?" Quý Trạch Tu có chút mất kiên nhẫn.
Chu Tử Dịch cười ngượng, quay sang vỗ vai tôi, "Cậu xem cậu gầy như vậy, đừng ngất xỉu đấy, đợi bọn tớ quay lại nhé."
Quý Trạch Tu không đi theo. Tôi xách hai chồng sách khó khăn di chuyển từng bước.
"Này, không xách được thì đừng cố, đồ củ cải." Bên cạnh vang lên giọng nói của Quý Trạch Tu, mang theo vẻ trêu chọc.
Đồ củ cải? Sau “Tiểu Bạch kiểm”, ẻo lả giờ tôi lại có thêm một biệt danh đồ củ cải?
Tôi im lặng quay đầu nhìn cậu ta, đứng cạnh người cao hơn tôi cả một cái đầu đúng là khiến tôi trông rất yếu đuối.