Thầy pháp ở Quảng Tây - [Địa sư Kiểu Mặc Vũ 11] - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-31 22:18:06
Lượt xem: 54
Chúng tôi ngồi trên ghế sô pha, chưa đầy một phút thì Văn Diễn bỗng nhiên ôm bụng kêu đau, lăn lộn trên sàn:
"Đau bụng quá——"
Ông lão cười đắc ý, chúng tôi không biết làm gì, đành phải giả vờ đau bụng theo.
Văn Diễn lăn lộn một lúc, miệng sùi bọt mép, nằm bất động trên sàn. Chúng tôi cũng lập tức giả vờ ngất xỉu.
Ông lão cười cười, rồi đột nhiên bật khóc:
"Các người đã hại ch ết Tôn Quý, các người đều phải chôn cùng nó."
Ông đi tới bên tôi, nâng cánh tay tôi lên và kéo ra ngoài.
Tôi lén mở hé mắt, thấy ông lão kéo chúng tôi vào nhà để xe.
Trong nhà để xe có bốn cỗ quan tài. Ông lão đẩy nắp một cỗ quan tài ra rồi ném tôi vào.
Tôi nằm úp nửa người trên quan tài, nhìn vào trong thì lập tức cảm thấy buồn nôn, cánh tay nổi da gà.
Trong quan tài, có một người đang nằm.
Anh ta nhắm mắt, mặt đầy vết bầm tím, chỗ gò má đã thối rữa, lộ ra một mảng xương nhỏ.
"Tôn Quý coi các người là bạn, các người đã dẫn nó đi lầm đường. Các người hại nó, hại nó như vậy——"
"Nếu các người thích quan tài nhà ta như vậy, mỗi người một cái, ta cho các người hết."
Tôi bám chặt vào mép quan tài, không nhúc nhích.
Ông lão kéo một lúc không được, bèn bỏ tôi ở đó và đi kéo những người khác.
Văn Diễn thật sự đã ngất, ông lão ném anh ta vào quan tài, rồi đậy nắp lại, lấy búa và đinh ra định đóng chặt quan tài.
Tiếng búa đập vào đinh, "bốp—— bốp——" từng tiếng một, khiến da đầu chúng tôi tê dại.
Rốt cuộc là có thù hận gì lớn đến mức phải bỏ thu))ốc m.ê cho người ta ngất xỉu, rồi còn định ch ôn sống vào quan tài.
Th.i th’ể ở phía dưới tôi, tay co quắp, móng tay đều đã rụng hết, hai bên quan tài đầy vết cào.
Ông lão đóng chặt quan tài của Văn Diễn, rồi đi bắt anh Trần.
Anh Trần không chịu nổi nữa, bỗng xoay người lùi lại, rút s.ú.n.g từ thắt lưng.
"Đứng im, tôi là cả’nh s:át——"
Ông lão sững người, môi run rẩy một lúc:
"Cả?nh s?át, anh là nội gián sao?"
Anh Trần mặt đầy bối rối, ngẩn ra một lúc rồi ngập ngừng gật đầu:
Trà Sữa Tiên Sinh
"Đúng, tôi là nộ i gi án, tôi là người tốt, ba người kia đều là kẻ xấu. Tôi không hại Tôn Quý."
Ông lão òa khóc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thay-phap-o-quang-tay-dia-su-kieu-mac-vu-11/chuong-10.html.]
"Tại sao anh không đến sớm hơn? Tại sao anh không nói sớm? Đã muộn rồi, Tôn Quý của chúng tôi không thể sống lại nữa."
Ông lão ngã xuống đất, đấ(m vào đùi mình khóc thét. Trong tiếng khóc than của ông, chúng tôi mới hiểu ra toàn bộ sự việc.
Gia đình ông lão mở cửa hàng qua&n tà.i, Tôn Quý là con trai duy nhất của ông.
Khu vực này gần biên giới Myanmar, có nhiều thanh niên không đi đúng đường. Tôn Quý bị mấy người bạn xấu dẫn dắt, và bắt đầu sử dụng m::a t::úy.
Thu nhập gia đình vốn bình thường, khi cơn ngh iện bùng lên, Tôn Quý nghĩ ra một ý đồ xấ)u, lấy th!uốc từ bạn bè rồi đ!ầu độ!c dân làng.
Trong vòng một tháng, làng đã có mấy người ch))ết, việc kinh doanh quan tài của gia đình anh ta trở nên thịnh vượng, Tôn Quý có tiền để mua m.a tú,,y.
Sau này, sự việc bị ông lão phát hiện, hai cha con đã cãi nhau lớn.
Khi cơn nghiện m.a t.úy bùng phát, Tôn Quý mất kiểm soát, lao vào bếp, c!ắt đ!ứt ngón tay mình.
Đúng lúc đó, những kẻ bạn xấu của Tôn Quý đến nhà.
Trong sự tuyệt vọng, ông lão đã cho thuốc đ!ộc vào trà, giế)t ch)ết mấy người đó, và cuối cùng t?ự t?ử bằng thuốc độc.
"Tôi là n ội gi án, tôi có thể làm chứng Tôn Quý bị hại. Nếu ông tự thú, có thể Tôn Quý chỉ bị kết án t ử hình treo."
"Lúc đó nếu anh ấy cư xử tốt, t ử hì nh có thể được chuyển thành t ù chung thân hai mươi năm. Ở trong tù còn có thể cai nghiện, Tôn Quý vẫn còn cơ hội."
Anh Trần mặt đầy nghiêm túc, nói dối một cách thản nhiên, nhưng lại trúng ngay tâm tư của ông lão.
Khí đen trên mặt ông ta tan biến, lộ ra một nụ cười an tâm:
"Tôn Quý của ta hồi nhỏ rất ngoan, mẹ nó mất sớm, nó đã biết tự rửa bát và làm việc nhà từ lúc tám tuổi."
"Nó cũng chịu học, nói sau này muốn lên thành phố mua nhà, kiếm cho ta một người bạn già."
Ông lão lẩm bẩm #trasuatiensinh , ánh mắt dịu dàng, rồi toàn thân ông hóa thành làn khói và tan biến vào đêm đen.
Nhìn xuống, tôi thấy t.h.i t.h.ể trong quan tài cũng đã biến mất.
Ông đã gi ết người, chắc chắn chôn ở chỗ khác, nếu không cả nh sá t đã phát hiện từ lâu.
Anh Trần và Tôn Lượng đứng bên cạnh, không khỏi xúc động:
"Thì ra vụ án làng Bóc Da là như vậy. Hồi đó kỹ thuật điều tra hình sự lạc hậu, không phát hiện có người đầ u độ c."
"Ừ, m)a tú)y thật sự không thể đụng tới, hai cha con tốt đẹp mà thành ra như vậy."
Khói mù tan đi, cổng sân biến mất lại hiện ra.
Chúng tôi rời nhà Tôn Quý, vừa đi vừa thảo luận.
Đi được một đoạn, tôi cảm thấy như mình quên gì đó.
"Hình như là tôi quên mang túi rồi?"
Tôi sờ sau lưng, ba lô vẫn nằm chắc trên lưng, vậy là không có gì.
Đi thêm vài bước, Tôn Lượng đột nhiên vỗ đùi:
"Chết tiệt, Văn Diễn đâu?"