Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 17: Những Cơn Bão Trong Lòng Người
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:30:53
Lượt xem: 0
Những ngày sau trận chiến đầu tiên, không khí trong thành phố dần trở lại bình thường. Người dân tiếp tục công việc thường ngày của mình, nhưng trong lòng mỗi người, những ám ảnh về cuộc chiến vẫn còn đó. Các tháp canh và tuyến phòng thủ mới đã được hoàn thành nhanh chóng nhờ sự chỉ huy cẩn thận của Hải Đăng và Hữu Tâm, nhưng không ai có thể dự đoán được cuộc tấn công tiếp theo sẽ đến khi nào và mạnh mẽ ra sao.
Ngọc Mai dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc khu vườn của mình và các vườn rau xanh tươi trong thành phố. Cô cảm thấy rằng việc nuôi dưỡng sự sống là cách tốt nhất để xoa dịu tâm hồn. Mỗi lần nhìn thấy những mầm non đ.â.m chồi và cây cối đơm hoa kết trái, cô lại cảm thấy trong lòng mình có một chút bình yên.
Thế nhưng, không phải ai cũng có thể giữ được sự điềm tĩnh như Ngọc Mai. Trong thành phố, sự lo lắng và sợ hãi vẫn còn hiện hữu, đặc biệt là trong lòng những chiến binh trẻ tuổi.
---
Một buổi chiều, Ngọc Mai đang cắt rau trong vườn thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau. Cô quay lại và nhìn thấy **Khải Minh**, một trong những chiến binh trẻ nhất trong đội quân phòng thủ, đang tiến đến với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Mai, tôi có thể nói chuyện với cô một chút không?” Khải Minh hỏi, giọng anh trầm xuống, như thể đang che giấu điều gì đó nặng nề trong lòng.
Ngọc Mai gật đầu, đặt rổ rau xuống và mời Khải Minh ngồi xuống bên cạnh. "Có chuyện gì xảy ra sao, Minh?"
Khải Minh ngồi xuống, tay siết chặt chiếc nón bảo hộ của mình. “Tôi... tôi không chắc liệu mình có đủ sức mạnh để đối mặt với cuộc chiến tiếp theo. Cuộc chiến vừa rồi đã khiến tôi nhận ra rằng tôi chỉ là một chiến binh yếu ớt so với những người như Hải Đăng hay Minh Vũ.”
Ngọc Mai lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt dịu dàng không phán xét. Cô hiểu được nỗi sợ hãi trong lòng Khải Minh. Không phải ai cũng có thể đối mặt với chiến tranh mà không có chút lo lắng hay hoảng sợ.
“Minh,” cô nói sau một lúc suy nghĩ, “không ai trong chúng ta là hoàn hảo. Mỗi người đều có những nỗi sợ và điểm yếu riêng. Nhưng điều quan trọng là chúng ta không đơn độc. Thành phố này, những người xung quanh anh, tất cả chúng ta đều đang dựa vào nhau để vượt qua mọi khó khăn.”
Khải Minh nhìn cô, đôi mắt bắt đầu ngấn nước. "Nhưng tôi không mạnh mẽ như họ... Tôi không biết liệu mình có thể tiếp tục chiến đấu được hay không."
Ngọc Mai mỉm cười nhẹ, đặt tay lên vai anh. “Sức mạnh không chỉ đến từ việc cầm vũ khí và chiến đấu, Minh. Mà nó còn đến từ sự kiên nhẫn, lòng tin tưởng và khả năng vượt qua những nỗi sợ hãi bên trong mình. Anh không cần phải giống như Hải Đăng hay Minh Vũ. Chỉ cần anh là chính mình, và chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
---
Cuộc trò chuyện với Khải Minh khiến Ngọc Mai nghĩ nhiều hơn về vai trò của mỗi người trong thành phố. Cô hiểu rằng không phải ai cũng có thể đối mặt với quái vật và những thế lực đen tối. Có những người, giống như cô, lựa chọn con đường hỗ trợ, chăm sóc, và duy trì sự sống.
Vào buổi tối hôm đó, Ngọc Mai ngồi bên bếp lửa trong nhà bếp của mình, chuẩn bị bữa ăn cho những chiến binh. Trong ánh lửa bập bùng, cô suy nghĩ về tương lai của thành phố và những thử thách mà họ sẽ phải đối mặt. Cô biết rằng cuộc chiến sẽ còn kéo dài, và sẽ không có sự bình yên thực sự cho đến khi họ đánh bại được tất cả những thế lực ngoài kia.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-17-nhung-con-bao-trong-long-nguoi.html.]
Sáng hôm sau, một cuộc họp quan trọng được tổ chức trong đại sảnh của thành phố. Tất cả các chiến binh chủ chốt, bao gồm cả Ngọc Mai, được triệu tập để thảo luận về chiến lược phòng thủ và đối phó với những cuộc tấn công tiềm tàng tiếp theo.
Hải Đăng đứng trước bản đồ lớn, giọng nói dứt khoát và tự tin. “Chúng ta đã làm rất tốt trong cuộc chiến vừa qua, nhưng những gì chúng ta phải đối mặt vẫn còn rất nhiều. Thành phố cần được bảo vệ tốt hơn nữa, và chúng ta không thể chỉ dựa vào sức mạnh cá nhân.”
**Minh Vũ**, người đứng đầu đội b.ắ.n cung, cũng góp ý. “Chúng ta cần mở rộng các tuyến phòng thủ, nhưng cũng phải tập trung vào việc cải thiện nguồn lương thực và nước sạch. Nếu chúng ta bị bao vây lâu dài, nguồn cung cấp sẽ trở thành vấn đề lớn.”
Ngọc Mai lắng nghe, ghi chú những điểm quan trọng. Cô biết rằng sự tồn tại của thành phố không chỉ dựa vào những chiến binh như Hải Đăng hay Minh Vũ, mà còn phụ thuộc vào sự kiên nhẫn và bền bỉ của những người ở hậu phương, như cô.
---
MEOW
Sau cuộc họp, Ngọc Mai trở lại với khu vườn của mình, nơi cô đã tìm thấy sự bình yên trong việc chăm sóc cây trồng. Nhưng lần này, cô không chỉ đơn giản là làm việc trong yên lặng. Cô bắt đầu nghĩ về cách mở rộng khu vườn, làm sao để cung cấp đủ lương thực cho cả thành phố trong trường hợp bị bao vây.
**Linh Phương**, một người bạn thân thiết của cô, đến giúp cô tưới cây. Cả hai cùng thảo luận về những kế hoạch dài hạn cho việc trồng trọt và phát triển nông nghiệp trong thành phố.
“Mai, cậu có nghĩ rằng chúng ta có thể tự duy trì đủ lương thực cho tất cả mọi người nếu tình huống xấu nhất xảy ra không?” Linh Phương hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
Ngọc Mai suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu. “Tôi tin rằng nếu chúng ta làm việc cùng nhau và chăm chỉ, chúng ta có thể. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải đoàn kết và không ngừng cải tiến. Chúng ta không chỉ đối mặt với quái vật bên ngoài, mà còn phải chiến đấu với sự sợ hãi và hoài nghi trong lòng mình.”
Linh Phương mỉm cười, tin tưởng vào sự lạc quan của Ngọc Mai. “Tôi sẽ ở đây để giúp cậu, bất cứ khi nào cần.”
---
Những ngày sau đó, Ngọc Mai tiếp tục công việc của mình, đồng thời giúp đỡ những người dân trong thành phố vượt qua nỗi sợ hãi và lo lắng. Mỗi ngày, cô đều dành thời gian trò chuyện với những chiến binh trẻ, những người mới tham gia đội phòng thủ và thậm chí cả những người già trong thành phố.
Bằng sự dịu dàng và lòng nhân ái của mình, Ngọc Mai đã giúp họ hiểu rằng, dù thế giới ngoài kia có đen tối và nguy hiểm, họ vẫn có thể tìm thấy hy vọng và ánh sáng trong chính sự đoàn kết và lòng tin tưởng vào nhau.
---
Trong buổi tối hôm đó, khi ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống thành phố, Ngọc Mai ngồi bên bếp lửa, lặng lẽ nhìn những ngọn lửa bập bùng. Cô biết rằng cuộc chiến tiếp theo đang đến gần, và họ sẽ phải đối mặt với những thử thách còn khốc liệt hơn. Nhưng cô tin rằng, với lòng đoàn kết và sự quyết tâm, họ sẽ vượt qua tất cả.