Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 20: Sự Chuẩn Bị Cho Cuộc Tấn Công Mới

Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:31:50
Lượt xem: 0

Khi ánh bình minh dần xua tan bóng tối, những tia nắng đầu tiên mang theo chút ấm áp và hy vọng cho thành phố vừa trải qua một đêm chiến đấu khốc liệt. Các chiến binh dù kiệt sức nhưng vẫn đứng vững, ánh mắt nhìn về phía xa, nơi mà những mối đe dọa mới có thể đang ẩn nấp. Cuộc chiến hôm qua là một cơn ác mộng, nhưng họ biết đó chỉ là khởi đầu.

 

**Linh Phương** bước ra từ lều y tế, tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán. Suốt đêm qua, cô đã chăm sóc cho những người bị thương, cố gắng mang lại chút bình an giữa khung cảnh hỗn loạn. Trái tim cô như bị siết chặt mỗi khi chứng kiến một người ngã xuống. Nhưng cô không để nỗi đau lấn át mình, bởi nhiệm vụ của cô là chăm sóc, là bảo vệ, là duy trì sinh mệnh cho những người cần cô.

 

Nhìn về phía cổng thành, nơi **Hải Đăng** và **Khải Duy** vẫn đang đứng canh gác, Linh Phương không thể không tự hỏi: “Liệu chúng ta có đủ mạnh để đối mặt với những gì sắp tới?” Cô biết rằng trận chiến tiếp theo sẽ còn khó khăn hơn gấp bội. Số lượng quân địch đang chuẩn bị tấn công vẫn là một bí ẩn, nhưng chắc chắn sẽ không nhỏ.

 

---

 

Trong lúc đó, ở trung tâm thành phố, **Minh Vũ** và **Văn Phong** đã bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch phòng thủ mới. Cả hai người đều hiểu rằng, để bảo vệ thành phố, họ phải thay đổi chiến lược. Cuộc chiến hôm qua đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, và bây giờ, với nguồn lực hạn chế, họ không thể lãng phí thêm bất kỳ cơ hội nào.

 

"Chúng ta cần tổ chức lại đội ngũ, phân chia nhiệm vụ rõ ràng hơn," Minh Vũ nói, ánh mắt nghiêm nghị. "Mỗi người cần phải hiểu rõ vai trò của mình trong trận chiến này."

 

Văn Phong gật đầu đồng tình. "Tôi sẽ tiếp tục làm nhiệm vụ thám thính. Nếu có bất kỳ động tĩnh nào từ phía địch, chúng ta phải biết trước khi chúng kịp tấn công."

 

Minh Vũ liếc nhìn tấm bản đồ trên bàn. Những điểm yếu của thành phố đã hiện rõ sau trận chiến đêm qua. "Chúng ta cũng cần gia cố thêm các bức tường ở phía đông và phía nam," anh nói. "Nếu chúng tấn công từ những hướng đó, chúng ta sẽ không có đủ người để giữ vững các vị trí."

 

---

 

Trong khi đó, tại khu vực lương thực, **Linh Phương** cùng với **Ngọc Mai** và những người dân khác đang nỗ lực chuẩn bị thực phẩm cho mọi người. Cô biết rằng chỉ có lương thực đầy đủ mới có thể giúp các chiến binh giữ được sức mạnh.

 

"Linh Phương, chúng ta sẽ cần nhiều thức ăn hơn để duy trì trong những ngày tới," Ngọc Mai nói, đôi mắt lo lắng. "Tôi e rằng với nguồn cung hiện tại, chúng ta sẽ không đủ cho cả thành phố nếu trận chiến kéo dài."

 

Linh Phương gật đầu, hiểu rõ tình hình. “Chúng ta cần ưu tiên cho những người ở tiền tuyến. Tôi sẽ tìm cách để kéo dài nguồn cung, nhưng điều quan trọng nhất là phải duy trì tinh thần cho mọi người. Chỉ cần họ còn hy vọng, chúng ta còn có thể chiến đấu.”

 

---

 

Buổi chiều hôm đó, một cuộc họp khẩn được triệu tập tại trung tâm thành phố. Tất cả các chiến binh, pháp sư, và những người hỗ trợ đều có mặt để thảo luận về kế hoạch tiếp theo. **Hải Đăng** đứng lên phát biểu trước mọi người, giọng nói kiên định nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-20-su-chuan-bi-cho-cuoc-tan-cong-moi.html.]

 

"Chúng ta đã vượt qua một trận chiến cam go, nhưng đây chỉ là khởi đầu. Đội quân của kẻ thù còn đang ở ngoài kia, và chúng sẽ không dừng lại cho đến khi thành phố này bị xóa sổ."

 

Anh dừng lại một lúc, để lời nói của mình thấm vào tâm trí mọi người. "Nhưng chúng ta sẽ không để điều đó xảy ra. Thành phố này là nhà của chúng ta, và chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng để bảo vệ nó."

MEOW

 

**Khải Duy**, người luôn được coi là cột trụ vững chắc của thành phố, tiếp lời. "Chúng ta không thể chỉ dựa vào may mắn. Cần có chiến lược rõ ràng và sự đoàn kết từ tất cả mọi người. Không ai trong số chúng ta là vô dụng. Mỗi người, dù là chiến binh, pháp sư, hay nông dân, đều đóng vai trò quan trọng trong cuộc chiến này."

 

"Chúng ta sẽ chia thành các đội nhỏ," **Minh Vũ** lên tiếng. "Mỗi đội sẽ phụ trách một phần của thành phố. Chúng ta cần sự phối hợp nhịp nhàng và linh hoạt."

 

---

 

Cuộc họp kéo dài đến tận chiều muộn, và khi mọi người bắt đầu rời khỏi, ánh mắt họ tràn đầy quyết tâm. Không ai còn cảm giác sợ hãi hay bất an. Tất cả đều hiểu rõ rằng họ không chiến đấu cho riêng bản thân mình, mà cho cả thành phố, cho những người thân yêu và cho một tương lai tươi sáng hơn.

 

Linh Phương bước đi giữa những người dân, cảm nhận sự thay đổi trong không khí. Dù chưa có trận chiến nào tiếp theo, nhưng cô biết rằng tinh thần đoàn kết này sẽ là vũ khí mạnh nhất mà họ có.

 

---

 

Tối hôm đó, Linh Phương ngồi một mình trong khu vườn nhỏ phía sau nhà. Cô nhìn lên bầu trời đầy sao, lòng chợt nghĩ đến những gì đang chờ đợi phía trước. Cô đã từng lo lắng về khả năng của mình, về việc liệu một người như cô – không giỏi chiến đấu, không mạnh mẽ – có thể thực sự đóng góp gì cho cuộc chiến này hay không. Nhưng qua những gì đã xảy ra, cô nhận ra rằng mỗi người đều có vai trò riêng của mình.

 

"Là chính mình, và luôn giữ vững niềm tin," Linh Phương thầm nhủ.

 

Cô mỉm cười, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ngày mai sẽ là một ngày mới, một trận chiến mới, nhưng cô không còn cảm thấy sợ hãi. Bên cạnh cô là những người bạn, những đồng đội, những người mà cô tin tưởng. Và cô biết rằng, dù có khó khăn đến đâu, họ sẽ cùng nhau vượt qua.

 

---

 

Khi ánh trăng chiếu sáng lên thành phố, Linh Phương đứng dậy, quay về phía căn nhà nhỏ của mình. Cô biết rằng, trong cuộc chiến này, không chỉ có sức mạnh thể chất mà còn cần đến cả tinh thần và sự đoàn kết. Và đó chính là điều sẽ giúp họ chiến thắng, bất kể kẻ thù có mạnh mẽ đến đâu.

 

Loading...