Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 36: **Bình Yên Trước Cơn Bão**

Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:27:34
Lượt xem: 0

Bầu trời hôm nay trong xanh hơn bao giờ hết, ánh nắng ấm áp tỏa xuống khắp thành phố, mang theo sự yên bình mà mọi người đã khao khát suốt nhiều tháng qua. Sau những đợt tấn công liên tiếp của quái vật, sự bình lặng hiện tại khiến cho không khí của cả thành phố trở nên nhẹ nhàng, thư thái hơn. Dù chỉ là tạm thời, nhưng đó cũng là cơ hội để Linh Phương và những người đồng đội tận hưởng khoảnh khắc nghỉ ngơi quý giá.

 

Linh Phương dành buổi sáng của mình ở nông trại, nơi cô cảm thấy thoải mái nhất. Cánh đồng lúa và vườn rau do cô cùng những người dân chăm sóc đang phát triển xanh tốt, mang lại cảm giác yên tâm cho mọi người trong thành phố. Nơi đây đã trở thành một phần của cuộc sống, là nguồn sống của tất cả.

 

Đang chăm chú tưới cây, Linh Phương nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần. Quay lại, cô nhìn thấy **Hải Đăng**, một người bạn thân thiết và cũng là người phụ trách hậu cần của thành phố. Anh ta là người luôn lặng lẽ làm việc phía sau, không tham gia trực tiếp vào chiến đấu nhưng lại đóng vai trò quan trọng trong việc quản lý nguồn lực, thức ăn và vũ khí cho đội chiến đấu.

 

"Công việc trồng trọt ổn cả chứ, Phương?" Hải Đăng hỏi, giọng anh đầy sự quan tâm.

 

"Ổn cả," Linh Phương mỉm cười đáp. "Chỉ cần thời tiết tốt thế này, vụ mùa tới sẽ bội thu."

 

Hải Đăng gật đầu, ánh mắt anh nhìn về cánh đồng xa xa, nơi những bông lúa đang bắt đầu ngả màu vàng óng. "Mọi người đều rất cảm kích vì công sức của cô. Nhờ có cô và những người làm nông, chúng ta mới có thể tồn tại được qua những thời điểm khó khăn."

 

Linh Phương hơi cúi đầu, cảm thấy hơi ngượng ngùng trước lời khen ngợi. "Mọi người đều đã làm việc rất chăm chỉ, không chỉ riêng tôi."

 

---

 

Cả hai ngồi xuống dưới một gốc cây cổ thụ bên bờ suối, tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm hoi này. Hải Đăng với tay lấy một bình nước trong túi của mình, rót ra hai cốc nhỏ rồi đưa một cốc cho Linh Phương.

 

MEOW

"Anh nghĩ rằng sắp tới chúng ta sẽ đối mặt với thử thách gì?" Linh Phương hỏi, mắt nhìn ra xa, nơi những ngọn núi xanh rì bao quanh thành phố.

 

Hải Đăng im lặng một lúc, như đang cân nhắc từng lời nói của mình. "Tôi không biết chắc chắn. Nhưng theo những gì tôi nghe được từ Văn Bảo, có thể kẻ thù sẽ tấn công với một chiến thuật mới, mạnh hơn và khốc liệt hơn."

 

Linh Phương khẽ nhíu mày. "Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ phải đối mặt với nguy cơ cao hơn?"

 

"Đúng vậy. Nhưng tôi tin rằng chúng ta đã chuẩn bị tốt hơn lần trước. Mọi người đã đoàn kết hơn, hiểu rõ vai trò và trách nhiệm của mình. Và quan trọng nhất là chúng ta đã có thời gian để củng cố phòng thủ."

 

---

 

Khi chiều tối dần buông, Linh Phương rời nông trại để trở về ngôi nhà nhỏ của mình. Trên đường đi, cô nhìn thấy **Ngọc Khuê**, một trong những người phụ trách nấu ăn cho cả đội, đang bận rộn với công việc chuẩn bị bữa tối. Ngọc Khuê là một người phụ nữ trẻ nhưng rất tài giỏi, cô có khả năng chế biến những bữa ăn đơn giản từ các nguyên liệu ít ỏi nhưng vẫn đảm bảo dinh dưỡng cho mọi người.

 

"Hôm nay có món gì đặc biệt không?" Linh Phương hỏi khi đi ngang qua.

 

Ngọc Khuê cười tươi, tay nhanh thoăn thoắt chế biến. "Chắc chắn rồi! Tôi vừa nghĩ ra một món mới từ rau củ mà cô trồng. Món này sẽ khiến mọi người bất ngờ cho mà xem!"

 

Linh Phương không thể không mỉm cười trước sự hào hứng của Ngọc Khuê. "Tôi tin vào tài nấu nướng của cô. Chắc chắn sẽ ngon lắm."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-36-binh-yen-truoc-con-bao.html.]

Hai người cười nói vui vẻ một lúc trước khi Linh Phương tiếp tục bước về nhà. Trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhàng và ấm áp khi thấy mọi người trong thành phố đang dần lấy lại sự bình yên sau những tháng ngày khắc nghiệt. Dù có nhiều khó khăn, nhưng sự đoàn kết và quyết tâm của tất cả đã giúp họ vượt qua mọi thử thách.

 

---

 

Tối đó, Linh Phương ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao lấp lánh. Ánh trăng sáng chiếu xuống khắp nơi, tạo nên một khung cảnh yên bình và đẹp đẽ. Nhưng trong lòng cô vẫn còn một nỗi lo mơ hồ – liệu sự bình yên này có kéo dài được bao lâu?

 

Bỗng nhiên, tiếng chuông cảnh báo vang lên khắp thành phố. Linh Phương bật dậy, tim đập mạnh trong lồng ngực. Cô nhanh chóng mặc vội áo giáp và lao ra khỏi nhà, tiến về phía trung tâm chỉ huy.

 

Tại quảng trường lớn, **Văn Bảo** và các chiến binh khác đã tập hợp lại, tất cả đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Gương mặt ai cũng căng thẳng, nhưng không ai để lộ sự hoảng sợ. Họ đã trải qua nhiều trận chiến và biết rằng đây là lúc phải đoàn kết hơn bao giờ hết.

 

Linh Phương chạy đến chỗ **Minh Thư**, người đang đứng chỉ đạo các đội phòng thủ. "Chuyện gì xảy ra vậy?"

 

"Quái vật!" Minh Thư trả lời nhanh chóng, mắt không rời bản đồ phòng thủ trên tay. "Chúng đang tiến đến từ hướng đông. Số lượng lần này lớn hơn rất nhiều so với lần trước."

 

Một làn sóng lạnh chạy dọc sống lưng Linh Phương. "Chúng ta đã chuẩn bị đủ chưa?"

 

"Chúng ta đã làm hết sức mình. Giờ chỉ còn chờ xem liệu có thể chống cự được không." Minh Thư thở dài, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh. "Phương, tôi cần cô giúp đỡ điều phối ở khu vực nông trại. Nếu chúng ta mất đi nguồn thực phẩm, thành phố sẽ không thể trụ vững."

 

Linh Phương gật đầu quyết liệt. "Được, tôi sẽ lo liệu ở đó."

 

---

 

Khi Linh Phương đến nông trại, các binh sĩ đã bắt đầu thiết lập phòng thủ. Những người dân sống gần khu vực này cũng nhanh chóng hỗ trợ, thu hoạch và di chuyển các loại lương thực vào nơi an toàn.

 

Quái vật đang tiến lại gần, tiếng gầm rú của chúng vang vọng trong đêm tối. Cô biết rằng trận chiến sắp tới sẽ rất khó khăn, nhưng không thể để sự sợ hãi làm lung lay ý chí của mình. Cô phải bảo vệ nông trại này, bảo vệ những người cô yêu quý.

 

Trong ánh sáng của những ngọn đuốc, Linh Phương thấy Văn Bảo đang tiến lại gần, vũ khí trong tay. "Cô sẵn sàng chứ?" anh hỏi, giọng trầm nhưng kiên định.

 

"Sẵn sàng," Linh Phương đáp, mắt cô ánh lên sự quyết tâm. "Chúng ta sẽ không để thành phố này thất thủ."

 

---

 

Trận chiến đêm đó diễn ra vô cùng khốc liệt. Nhưng nhờ sự đoàn kết và lòng kiên cường, Linh Phương và đồng đội đã một lần nữa bảo vệ thành công thành phố khỏi sự tấn công của quái vật. Mọi người đều thấm mệt, nhưng trong lòng họ tràn đầy niềm tự hào và hi vọng về một tương lai tươi sáng hơn.

 

Linh Phương đứng trên đồi nhìn xuống thành phố sáng đèn, trong lòng cô biết rằng những thử thách lớn nhất vẫn còn đang chờ phía trước. Nhưng cô cũng tin rằng, với sự đoàn kết và lòng nhân ái, họ sẽ vượt qua tất cả.

 

Loading...