Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 38: **Khu Đất Mới**

Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:28:09
Lượt xem: 0

Linh Phương đứng yên lặng nhìn thung lũng trải dài trước mắt. Khu đất mới này là một cơ hội vàng cho cả thành phố, nhưng đồng thời cũng là một thách thức lớn khi phải đối mặt với những mối nguy hiểm tiềm tàng bên ngoài. Cô biết rằng mọi người trong thành phố đang trông chờ vào sự thành công của chuyến trinh sát này.

 

**Bình Minh**, người chỉ huy nhóm trinh sát, tiến lại gần Linh Phương và nhìn về phía thung lũng cùng cô. "Cô thấy thế nào? Khu vực này có tiềm năng không?"

 

Linh Phương gật đầu, trong giọng nói của cô chứa đầy sự tự tin. "Đất ở đây màu mỡ, gần nguồn nước và ánh sáng tốt. Chúng ta có thể dễ dàng phát triển cây lương thực ở đây. Ngoài ra, việc chăn nuôi cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều với không gian rộng rãi thế này."

 

Bình Minh nhìn cô với ánh mắt thán phục. "Cô thật sự rất am hiểu về nông nghiệp. Nếu chúng ta có thể biến nơi này thành một khu sản xuất lương thực, thì thành phố sẽ có thêm một nguồn cung ứng lớn."

 

---

 

Nhưng không chỉ có mình Bình Minh nghĩ vậy. Các thành viên khác trong nhóm trinh sát, dù đã quen với việc chiến đấu và phòng thủ, cũng dần nhận ra tầm quan trọng của khu vực này. **Hải Long**, một trong những chiến binh chủ chốt, không kìm được sự phấn khích. "Nếu thành phố có thể kiểm soát khu vực này, chúng ta sẽ không còn phải lo về lương thực nữa. Hơn nữa, đây cũng có thể trở thành nơi trú ẩn khi thành phố gặp nguy hiểm."

 

Linh Phương mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn còn đôi chút lo lắng. Cô biết việc tìm được đất tốt là một chuyện, nhưng giữ được nó lại là một chuyện hoàn toàn khác. Quái vật và những thế lực bên ngoài vẫn luôn rình rập, và chúng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tấn công.

 

Sau một hồi thảo luận, cả nhóm quyết định lập trại tạm thời tại khu vực này để bắt đầu khảo sát kỹ lưỡng hơn. Họ chia nhau ra kiểm tra các yếu tố quan trọng như nguồn nước, địa hình và vị trí phòng thủ. Linh Phương đi cùng với **Hoàng Nam**, một chiến binh trẻ tuổi nhưng vô cùng tinh nhuệ, để kiểm tra dòng suối gần đó.

 

---

 

Dòng suối trong xanh, chảy qua những tảng đá lớn và nhỏ, tạo nên âm thanh róc rách vui tai. Linh Phương cúi xuống, lấy một ít nước trong lòng bàn tay, ngửi và nếm thử. "Nước rất sạch. Đây sẽ là nguồn nước chính cho cả khu vực này."

 

Hoàng Nam nhìn Linh Phương với ánh mắt tò mò. "Cô học ở đâu những kiến thức này vậy?"

 

Linh Phương cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh khi nhắc về quá khứ. "Tôi lớn lên ở vùng quê, nơi mọi người sống nhờ vào đất và nước. Tôi đã học cách trồng trọt, chăn nuôi từ nhỏ. Khi chúng ta bị đưa vào trò chơi này, tôi nghĩ những kỹ năng đó sẽ chẳng còn tác dụng, nhưng không ngờ, nó lại là những điều quan trọng nhất để tồn tại."

 

Hoàng Nam gật gù. "Cô đã đúng. Ở thế giới này, chiến đấu không phải là tất cả. Việc duy trì sự sống còn đòi hỏi nhiều hơn thế."

 

---

 

Khi họ trở về trại, **Minh Thư** và **Hải Đăng** đã chuẩn bị một bản đồ sơ bộ của khu vực. Họ bàn bạc về cách thiết lập các trạm phòng thủ quanh thung lũng, cũng như kế hoạch đưa người từ thành phố đến để bắt đầu phát triển nông nghiệp.

 

"Chúng ta cần thời gian để xây dựng mọi thứ," Hải Đăng nói, "nhưng trước tiên, phải đảm bảo rằng không có quái vật nào quấy rối chúng ta trong quá trình này."

 

MEOW

Linh Phương đồng ý. "Tôi sẽ phụ trách việc lên kế hoạch trồng trọt và chăn nuôi. Chúng ta cần phân chia khu vực cho từng loại cây và động vật khác nhau để đảm bảo sự cân đối và hiệu quả."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-38-khu-dat-moi.html.]

 

Minh Thư nhìn Linh Phương với ánh mắt đầy cảm kích. "Cô đúng là một phần không thể thiếu của đội. Những kế hoạch của cô sẽ giúp chúng ta vượt qua thời kỳ khó khăn này."

 

---

 

Nhưng không lâu sau khi cả nhóm bắt đầu công việc của mình, những dấu hiệu bất thường bắt đầu xuất hiện. Những âm thanh kỳ lạ vang lên từ rừng rậm, cùng với sự rung chuyển nhẹ của mặt đất. Các chiến binh lập tức vào trạng thái cảnh giác, chuẩn bị vũ khí và kiểm tra các trạm gác.

 

**Văn Bảo**, người chỉ huy trận chiến, ra lệnh cho các chiến binh chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào. "Chúng ta không thể chủ quan. Quái vật có thể tấn công bất cứ lúc nào, và chúng ta cần phải bảo vệ khu vực này bằng mọi giá."

 

Linh Phương, dù không phải chiến binh, cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Cô biết rằng nếu khu vực này bị tấn công, mọi nỗ lực của họ sẽ trở thành vô nghĩa. Nhưng cô cũng hiểu rằng mình không thể làm gì hơn ngoài việc tin tưởng vào những chiến binh đồng đội của mình.

 

---

 

Khi đêm xuống, cả khu vực chìm vào bóng tối, nhưng ánh sáng từ các ngọn đuốc và pháo sáng đã thắp sáng cả khu trại. Linh Phương cùng một số người khác ngồi quanh bếp lửa, trò chuyện về những kế hoạch cho ngày mai. **Phương Lan**, một cô gái trẻ khác phụ trách chăm sóc thú nuôi, nói về việc bắt đầu nuôi gia cầm để cung cấp trứng và thịt cho thành phố.

 

"Chúng ta có thể tạo ra một hệ thống khép kín," Phương Lan nói. "Với lương thực từ trồng trọt và chăn nuôi, chúng ta sẽ không còn phải phụ thuộc vào nguồn tài nguyên bên ngoài nữa."

 

Linh Phương mỉm cười, đồng ý với cô bạn. "Đúng vậy. Một khi hệ thống này hoạt động trơn tru, thành phố sẽ có thể tự duy trì mà không cần lo lắng về việc thiếu lương thực."

 

---

 

Nhưng giữa lúc họ đang nói chuyện, một âm thanh lớn từ rừng rậm vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện. Mọi người lập tức đứng dậy, ánh mắt hướng về phía âm thanh. Những chiếc lá rung chuyển, và bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

 

Văn Bảo, Minh Thư và các chiến binh khác lập tức lao ra ngoài để kiểm tra. Linh Phương cùng Phương Lan và một số người khác lùi lại, bảo vệ khu vực trung tâm.

 

"Có lẽ là quái vật," Bình Minh thì thầm, mắt anh nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước.

 

Trái tim của Linh Phương đập nhanh hơn. Cô nắm chặt tay, cầu mong rằng mọi người sẽ an toàn và trận chiến, nếu có, sẽ không quá tàn khốc. Bởi giờ đây, không chỉ là vấn đề sống còn của một nhóm người mà còn là tương lai của cả thành phố, của nguồn lương thực duy nhất mà họ có thể dựa vào.

 

---

 

Trong giây phút đó, Linh Phương nhận ra rằng trách nhiệm của cô không chỉ là chăm sóc cây cối và động vật nữa, mà còn là bảo vệ giấc mơ về một cuộc sống yên bình cho tất cả mọi người trong thành phố.

 

Loading...