Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 8: Thời Khắc Bình Yên

Cập nhật lúc: 2024-09-23 10:13:04
Lượt xem: 1

Sau cuộc chiến dữ dội đêm qua, thành phố dần trở lại trạng thái bình thường. Mặc dù nhiều người bị thương và có một số tổn thất không nhỏ, nhưng tinh thần của họ không hề lung lay. Bầu trời hôm nay trong xanh trở lại, ánh mặt trời chiếu sáng nhẹ nhàng như để an ủi cho những nỗi đau vừa trải qua.

 

Ngọc Mai bước đi giữa những khu vườn, cảm nhận rõ sự yên bình và hạnh phúc đang lan tỏa trong không gian. Những luống rau, cây cối vẫn xanh tốt nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của cô và những người trong nhóm hỗ trợ. Trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm, dù vẫn còn vương vấn nỗi buồn về những mất mát mà họ đã phải đối mặt.

 

Phương Nghi và Bảo Anh đang ngồi bên một góc vườn, trò chuyện với vài người bạn. "Hôm nay trời đẹp thật, phải không?" Phương Nghi mỉm cười nói. "Sau cơn bão dữ dội, mọi thứ lại trở nên thật đẹp."

 

Ngọc Mai lặng lẽ đến gần, tham gia vào cuộc trò chuyện. "Nhờ mọi người mà chúng ta mới giữ được bình yên cho thành phố," cô nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng chứa đựng đầy sự cảm kích. "Không có ai bỏ cuộc, và điều đó thực sự đáng trân trọng."

 

Bảo Anh nhìn Mai, đôi mắt sáng ngời. "Mai, cô là người đã giúp chúng tôi tin rằng mình có thể vượt qua được tất cả. Nếu không có cô, liệu chúng ta có còn đủ sức lực để chống lại lũ quái vật không?"

 

Ngọc Mai khẽ lắc đầu. "Tôi chỉ làm những gì mình có thể. Nhưng chiến thắng là của tất cả mọi người, không chỉ riêng ai."

 

---

 

Từ phía xa, **Hoàng Long**, **Trung Kiên**, và **Thành Nam** đang ngồi bên khu vực rèn vũ khí, sửa chữa những thanh kiếm và lá chắn đã bị hỏng sau trận chiến. Họ trao đổi với nhau về trận chiến hôm qua, đồng thời lên kế hoạch chuẩn bị cho những cuộc tấn công tiếp theo của lũ quái vật. Dù trận chiến đã qua, nhưng họ hiểu rằng nguy hiểm vẫn còn đe dọa thành phố này.

 

MEOW

"Chúng ta cần phải củng cố hàng rào phòng thủ thêm nữa," Hoàng Long nói, đôi mắt anh sắc bén nhìn về phía tường thành. "Lũ quái vật đã yếu đi sau trận chiến vừa rồi, nhưng chúng có thể quay lại bất cứ lúc nào."

 

Trung Kiên gật đầu, đồng tình với Hoàng Long. "Chúng ta cũng cần phải tập luyện thêm cho những người dân trong thành phố. Đừng quên rằng họ cũng là một phần trong cuộc chiến này."

 

Thành Nam, với vẻ mặt trầm tư, nói thêm: "Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng không thể để họ quá căng thẳng. Cuộc sống vẫn cần có sự bình yên. Chiến đấu chỉ là để bảo vệ những giây phút như thế này."

 

---

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-8-thoi-khac-binh-yen.html.]

Ngọc Mai quay về căn nhà nhỏ của mình sau khi chăm sóc xong khu vườn. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cảnh vật yên bình. Trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy lòng mình thực sự thanh thản. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm của cỏ cây, và tiếng chim hót vang vọng trong không gian.

 

Dù cuộc chiến vẫn còn kéo dài, nhưng cô nhận ra rằng điều quan trọng nhất chính là bảo vệ những khoảnh khắc hạnh phúc, bình yên này. Cô không phải là một chiến binh mạnh mẽ như Hoàng Long hay Thành Nam, nhưng cô biết mình có thể đóng góp bằng cách khác. Cô là người đã giúp tạo ra một nơi mà mọi người có thể tìm thấy niềm tin và sức mạnh để tiếp tục chiến đấu.

 

Trong khi suy nghĩ, cô nhớ đến những người dân mà cô đã giúp đỡ trong thời gian qua. Khi cô đến đây, họ chỉ là những con người nghèo đói và tuyệt vọng, không còn hy vọng vào tương lai. Nhưng nhờ sự đoàn kết và nỗ lực không ngừng của mọi người, thành phố này đã dần trở thành một nơi thịnh vượng. Mọi người đã có thức ăn, nơi ở, và một cuộc sống tốt đẹp hơn.

 

Ngọc Mai biết rằng công việc của cô chưa kết thúc. Cô sẽ tiếp tục chăm sóc khu vườn, tiếp tục nuôi trồng và nấu ăn cho mọi người. Và dù không trực tiếp cầm vũ khí, cô biết mình đã và đang đóng góp một phần không nhỏ vào cuộc chiến chống lại quái vật và những thế lực đen tối khác.

 

---

 

Vào buổi tối, mọi người trong thành phố cùng tập trung lại ở quảng trường lớn. Ánh đèn lấp lánh thắp sáng không gian, tạo nên một bầu không khí ấm áp và yên bình. Những người dân và các chiến binh ngồi lại với nhau, chia sẻ những câu chuyện và cảm xúc sau trận chiến.

 

Hoàng Long đứng dậy, nâng ly rượu lên và nói to: "Hôm nay, chúng ta không chỉ kỷ niệm chiến thắng trong trận chiến, mà còn kỷ niệm tinh thần đoàn kết và lòng dũng cảm của tất cả mọi người. Chúng ta đã chứng minh rằng, dù có phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, chúng ta sẽ không bao giờ gục ngã."

 

Tiếng vỗ tay rộ lên, và nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của tất cả mọi người. Trong khoảnh khắc này, mọi lo lắng và căng thẳng đều tan biến, nhường chỗ cho sự đoàn kết và niềm tin vào tương lai.

 

Ngọc Mai ngồi lặng lẽ ở một góc, nhìn mọi người vui vẻ. Trong lòng cô dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả. Cô cảm nhận rõ ràng rằng, dù cuộc chiến vẫn còn ở phía trước, nhưng với tinh thần như thế này, họ sẽ luôn có thể vượt qua mọi thử thách.

 

Cô thầm hứa với chính mình rằng, cô sẽ tiếp tục cống hiến cho thành phố này, cho những người mà cô yêu quý. Và dù có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, cô sẽ luôn đứng vững, vì cô biết rằng sức mạnh thực sự không nằm ở vũ khí hay chiến đấu, mà nằm ở lòng kiên cường và tình yêu thương.

 

---

 

Đêm nay, khi những ánh đèn tắt dần và mọi người chìm vào giấc ngủ, thành phố trở nên yên tĩnh lạ thường. Nhưng dù yên bình đến đâu, mọi người đều biết rằng đây chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi trận chiến tiếp theo bắt đầu. Tuy nhiên, trong lòng mỗi người, niềm tin vào tương lai vẫn luôn rực sáng.

 

Loading...