“Thế Thân” Của Chị Gái - Chương 14-15
Cập nhật lúc: 2024-05-30 13:50:12
Lượt xem: 12,983
Chương 14: Lời tỏ tình bất ngờ
"Tới rồi."
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nhà thờ cổ kính, trang nghiêm.
"Anh dắt tôi đến đây làm gì?" - Tôi nhíu mày.
Cánh cửa nhà thờ bỗng dưng mở ra.
Vị cha xứ trong trang phục lộng lẫy, thiêng liêng đang mỉm cười với chúng tôi.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ông ta làm dấu hiệu mời chúng tôi bước vào.
"Đi thôi." - Thẩm Trì Chu nói.
Nhưng tôi để ý thấy ngón tay cái của anh ta cứ liên tục xoa xoa lên ngón trỏ, yết hầu cũng chuyển động liên tục.
Tôi nhìn anh ta, cảm thấy kỳ lạ.
Không đúng, đây rõ ràng là hành động thường thấy của anh ta khi căng thẳng và bất an.
"Thẩm Trì Chu, anh nói thật cho tôi biết."
"Sao thế?" - Anh ta lảng tránh ánh mắt của tôi.
Hành động này càng khiến tôi thêm phần chắc chắn.
"Có phải anh muốn bán tôi đi để trả thù chị tôi không?"
"...." - Thẩm Trì Chu im lặng.
"Im lặng là đồng ý phải không? Được lắm, tôi sẽ mách chị tôi."
Tôi quay người bỏ đi, anh ta vội vàng kéo tôi lại.
Vẻ mặt anh ta vừa bất lực vừa buồn cười:
"An Dật, não em đâu rồi?"
"Bao giờ thì em mới nhận ra, người mà tôi muốn đính hôn chính là em?"
"Và người tôi yêu, cũng luôn luôn là em."
Ba câu nói, khiến não tôi "đơ" ngay lập tức.
Tôi ngây người, lắp bắp: "Vậy còn chị tôi..."
"Cô ấy biết tôi thích em, và cô ấy đã đồng ý giúp tôi theo đuổi em."
"Vậy còn bạch nguyệt quang..."
"Không có bạch nguyệt quang nào cả, từ đầu đến cuối chỉ có mình em mà thôi."
"Vậy sao chị tôi vừa đi, anh lại chìm đắm trong men rượu?"
Thẩm Trì Chu ngập ngừng một lúc, sau đó mỉm cười, ánh mắt long lanh:
"Em không hiểu sao? Đó là tôi đang "thả thính" em đấy!"
Tôi rùng mình một cái.
Sau một lúc định thần lại, tôi hỏi một câu hết sức "cổ điển":
"Vậy... bao giờ thì anh bắt đầu thích tôi?"
Thẩm Trì Chu suy nghĩ một lúc, rồi thản nhiên đáp:
"Chắc là lúc nghe thấy em nói: "Vô liêm sỉ thật, để có điểm cao môn này, không ngại leo lên giường tôi sao? Làm lâu như vậy, sướng không? PPT..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-than-cua-chi-gai/chuong-14-15.html.]
Tôi xấu hổ muốn độn thổ, vội vàng che miệng hắn ta lại.
Sau đó, tôi chạy mất dép.
Chương 15: Hé lộ bí mật
"Vậy là em chưa bước chân vào nhà thờ luôn à?" - An Mãn hỏi, vẻ mặt khó hiểu.
Tất nhiên là không rồi!
Mặt mũi tôi đều bị Thẩm Trì Chu "ném đi" hết rồi, làm sao tôi dám bước vào đó nữa chứ?
Tôi cũng cần có chút tự trọng chứ!
Nhìn vẻ mặt cứng đờ của vị cha xứ lúc đó, tôi thực sự...
Thẩm Trì Chu, anh nợ ông ấy một lời xin lỗi đấy!
An Mãn nói tiếp: "Vậy có phải là em đã bỏ lỡ một bất ngờ lớn rồi không?"
Tôi lắc đầu ngu người.
"Haizzz, vậy thì uổng công chị chuẩn bị rồi." - Chị ấy thở dài, nằm dài ra ghế.
Cái cảm giác mọi người đều biết, chỉ có mình tôi là không biết thực sự khiến tôi tức anh ách.
"Đừng có chuyển chủ đề, chị chưa nói cho em biết chị và Thẩm Trì Chu đã "giao kèo" gì với nhau mà!"
An Mãn có chút lúng túng:
"Thì là... lúc "thả thính" hắn ta, chị lỡ tay làm vỡ một món đồ cổ, nghe nói trị giá cả chục triệu tệ."
"Hắn ta nói chỉ cần chị giúp hắn ta theo đuổi em thì sẽ xóa nợ cho chị, nghe hay quá nên chị đồng ý luôn."
Tôi nghi ngờ đây lại là "mánh khoé" của tên hồ ly Thẩm Trì Chu để lừa chị tôi.
Nhưng tôi không có bằng chứng!
An Mãn thì lại chẳng mấy bận tâm:
"Mục đích đạt được là được rồi, em có tiền, hắn ta có người đẹp, chị "nhân tài song toàn", chúng ta đều có tương lai tươi sáng!"
Tôi cười khổ: "Nghe có vẻ không công bằng cho lắm nhỉ?"
Chị ấy gượng cười:
"Thẩm Trì Chu là "vết nhơ" trong lịch sử "thả thính" của chị, nói ra mất mặt lắm, sau này làm sao chị "ngẩng mặt lên" nhìn em nữa?"
"...."
An Mãn nói thêm, chị ấy chỉ thực sự đồng ý khi đã chắc chắn Thẩm Trì Chu có tình cảm với tôi.
Tôi không tin chỉ vì một câu nói mà hắn ta có thể yêu tôi được, như vậy thì biến thái quá!
Nhưng ngoại trừ chuyện đó ra, tôi và Thẩm Trì Chu chẳng có bất kỳ mối liên hệ nào.
Nghĩ mãi mà tôi vẫn không thể hiểu nổi.
Rõ ràng An Mãn biết chuyện gì đó, nhưng chị ấy lại không chịu nói cho tôi biết!
Cả đêm hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ được, trong đầu toàn là những giấc mơ kỳ lạ.
Tôi nằm mơ thấy bà cố của Thẩm Trì Chu nói với anh ta:
"An Dật là một cô gái tốt, cháu hãy cưới con bé đi."
Thẩm Trì Chu đứng thẳng người, giơ tay chào:
"Cháu nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của bà!"
Tôi hoảng hốt tỉnh giấc.