Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Thân Này Không Dễ Chọc - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-08-04 10:04:07
Lượt xem: 1,795

Ta bàn bạc với Thẩm Diệp, đón lão phu nhân và Hỉ Hỉ về, đợi bà ấy về, ta sẽ có cách khiến bà ấy nhận ra ta và giữ bí mật cho ta.

 

Nhưng Thẩm Diệp lại ôm eo ta, ấn ta vào khung cửa sổ hôn: "Mẫu thân không muốn về, để bà ấy dẫn theo Hỉ Hỉ ở chùa Tướng Quốc là được, trong nhà chỉ có hai chúng ta, thoải mái hơn, không tốt sao?"

 

Tất nhiên là không tốt!

 

Ta sợ mình không nhịn được, nhân lúc hắn ngủ say mà g i ế t c h ế t hắn, dù thời cơ chưa đến.

 

Ta phái người đến chùa Tướng Quốc mời vài lần, nhưng lão phu nhân nói ở chùa Tướng Quốc rất thanh tịnh, có Hỉ Hỉ bên cạnh, tận hưởng niềm vui gia đình, bà ấy nói không muốn quan tâm đến những chuyện rắc rối trong phủ.

 

Người ta phái đi, thậm chí còn không gặp được bà ấy, nghe nói là người của ta, bà ấy liền vội vàng bảo người kéo Hỉ Hỉ đang chơi trong sân vào. Xem ra, chuyện ở vọng cảnh đài, bà ấy đã nghe nói, và cũng rất để tâm.

 

Điều này khiến ta lại yên tâm.

 

Bà ấy xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, thanh cao, chưa bao giờ để tâm đến những chuyện tranh đấu trong nhà.

 

Ta cảm tạ trời đất, Hỉ Hỉ giống Thẩm Diệp, vừa gặp đã được bà ấy yêu quý, có bà ấy chăm sóc, dạy dỗ, không còn gì tốt hơn.

 

Khi hoa hồng nở rộ khắp vườn, ta bắt đầu chuẩn bị cho yến tiệc thưởng hoa.

 

Tất cả các gia đình quyền quý trong kinh thành đều được mời. Tất nhiên, cũng không thể thiếu phủ Khang Vương đang trên đỉnh cao quyền lực.

 

Ngày yến tiệc, khách khứa như mây.

 

Vọng cảnh đài vắng vẻ bấy lâu nay, trong nháy mắt lại tràn đầy sức sống, trên đài, dưới đài, tiếng nhạc, tiếng cười nói, tiếng chén đĩa bằng sứ cao cấp chạm vào nhau, vang lên không ngớt.

 

Mọi thứ đã sẵn sàng.

 

Ta đứng trước lan can phía tây của vọng cảnh đài, nhìn xuống những bông hoa rực rỡ sắc màu, đỏ như máu, rực rỡ vô cùng.

 

Ta đã nói rồi mà, sẽ không có ai nhớ đến nơi này từng có một người c h ế t.

 

"Thư Nhi."

 

Có người gọi ta, ta quay đầu lại, là Khang vương.

 

Cùng hắn đứng bên lan can thưởng hoa, quả thật là một màn phụ tử tình thâm.

 

Hắn rất quan tâm đến cuộc sống hiện tại của con gái, xem nàng có hạnh phúc hay không.

 

"Đây..." Ta đưa tay chỉ vào một mảng đỏ rực dưới đài, "Cách đây không lâu, nữ nhân khiến con không hạnh phúc đã c h ế t ở đó."

 

Ánh mắt hắn bình thản, thậm chí còn mang theo sự cưng chiều.

 

Ta cười duyên, nũng nịu nói: "Nhưng mà, nàng ta nhìn quá giống con, đôi khi con còn lo lắng có phải là phụ vương lúc trẻ phong lưu đa tình, cho con thêm một người tỷ tỷ hoặc muội muội hay không đấy?"

 

Hắn cười ha ha, như thể nghe được một câu chuyện cười lớn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-than-nay-khong-de-choc/chuong-17.html.]

Cười đủ rồi, đôi mắt phượng vẫn còn ý cười, trách ta vu oan cho hắn, nếu để mẫu phi nghe được, lại là một trận cãi vã.

 

Ta lập tức lè lưỡi với hắn, cười ranh mãnh và đắc ý.

 

Ta chưa từng được nếm trải tình cha con, nhưng đã từng thấy.

 

Hắn cười thoải mái, ta lại quay đầu đi, suýt nữa thì nôn ra bữa tối hôm qua.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Bài tập trước đây làm tốt, giờ đây đóng giả Nhan quận chúa quả thật là dễ như trở bàn tay.

 

Thẩm Diệp, Khang vương, Khang vương phi, thậm chí là trước mặt hoàng đế, cũng không ai nghi ngờ.

 

Ta tin rằng ta sẽ không có sơ hở lớn, dù có chút sai sót nhỏ nhặt, họ cũng sẽ tự động bỏ qua, hoặc cho rằng ta là nhất thời cao hứng.

 

Chuyện đánh tráo như vậy, thật sự là nằm ngoài sức tưởng tượng. Hơn nữa, những người ở vị trí cao thường rất kiêu ngạo, trong mắt họ, kẻ hèn mọn chỉ xứng đáng phục tùng, tuyệt đối không thể nào lật kèo.

 

Đôi khi nghĩ lại, con người thực ra không khác nhau là mấy, đều là hai con mắt một cái mũi, khác biệt, chỉ là vị trí mà thôi.

 

Có người vất vả đấu tranh để tồn tại, có người vì bạc tiền mà cúi đầu, có người vì muốn giàu sang mà bất chấp thủ đoạn, cũng có người vì quyền lực tối cao mà không tiếc huynh đệ tương tàn.

 

Nói cho cùng, không phải người ở vị trí cao hơn thì thông minh hơn người ở tầng lớp thấp, chỉ là thứ họ tranh giành khác nhau mà thôi.

 

Thiên hạ rộn ràng vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo vì lợi đi.

 

Dù là vương hầu khanh tướng, quyền quý ngập trời, khi ta bước vào, nhìn kỹ, dưới lớp vỏ hào nhoáng, cũng chỉ là tranh giành, cướp đoạt.

 

Bí mật và âm mưu của phủ Khang Vương, đột nhiên hiện ra trước mắt ta như một tờ giấy trắng.

 

Ta ngồi lên đùi Thẩm Diệp, thổi gió bên tai hắn: "Ca ca, quyền lực của nhà chúng ta đã đến đỉnh cao, có muốn cùng phụ vương ta làm chuyện lớn hơn không?"

 

Khang vương phi đã nói, lời ngon tiếng ngọt phải nói từ từ...

 

Nói mãi, nói mãi, hắn cũng say.

 

Hắn vùi mặt vào cổ ta, tham lam hít hà, giọng khàn khàn: "Được, nàng bảo ta làm gì, ta liền làm cái đó."

 

Trưởng Lạc hầu cao quý, kiêu ngạo, hắn quả nhiên say rồi.

 

Hừ, vậy thì ta ngồi trong ngự hoa viên, cùng hoàng thượng uống rượu tâm sự.

 

Uống mãi, uống mãi, tình cảm liền sâu đậm.

 

Ta muốn hắn hứa cho ta hưởng vinh hoa phú quý, cho ta quyền lực ngập trời, còn muốn kim bài miễn tử, bảo vệ con cháu đời đời bình an.

 

Để đổi lấy, ta sẽ giúp hắn loại bỏ kẻ thù, bên cạnh hắn sẽ không còn ai khác.

 

Hắn tất nhiên đồng ý, dù sao, vinh hoa phú quý, hắn cho được, còn ta mãi mãi không thể nào uy h.i.ế.p đến ngai vàng của hắn.

 

Giao dịch này, đôi bên cùng có lợi!

Loading...