Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THẾ TỬ PHI LÀ ĐỘC PHỤ - 9

Cập nhật lúc: 2024-09-20 19:38:31
Lượt xem: 6,924

Đúng lúc không biết phải làm gì, một bóng người khoác kim giáp từ trên trời giáng xuống, một kiếm đ.â.m xuyên n.g.ự.c tên thủ lĩnh sơn tặc.

 

Hồng Thự hét lên: "Tiểu thư! Có người đến cứu chúng ta!

 

"Hình như... hình như là Kim Ngô vệ!"

 

Ta ngỡ ngàng, Kim Ngô vệ chẳng phải là cấm quân thân cận của Thái tử sao?

 

Sao lại xuất hiện ở đây?

 

Ngẩng đầu nhìn, vị tướng khoác kim giáp đã tiến lại gần, tháo mặt nạ vàng, nhìn ta với ánh mắt đầy chế giễu.

 

"Không phải Thế tử phi gan dạ lắm sao? Sao bây giờ lại biết sợ rồi?"

 

Hóa ra là nam tử áo đen hôm qua đã xông vào phòng ta để cướp sổ sách.

 

"Là ngươi?"

 

Ta nhíu mày nhìn hắn.

 

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

 

Hắn liếc mắt nhìn ta: "Tất nhiên là... người tốt!"

 

Kim Ngô vệ quả nhiên được huấn luyện bài bản, chẳng mấy chốc đã quét sạch lũ sơn tặc.

 

Một tên Kim Ngô vệ tiến lên quỳ xuống: "Điện hạ! Bọn sơn tặc đã bị tiêu diệt, còn giữ lại hai tên sống."

 

Người kia nói: "Đưa lên đây!"

 

Hai tên sơn tặc bị áp giải đến, quỳ dưới đất dập đầu cầu xin tha mạng.

 

"Quân gia tha mạng! Quân gia tha mạng!

 

"Chúng tôi cũng chỉ là vì miếng cơm manh áo, xin đừng g.i.ế.c chúng tôi!"

 

Ta bước xuống xe, rút kiếm kê lên vai một trong hai tên sơn tặc.

 

"Ngươi làm sao biết được xe ngựa của ta sẽ đi qua đây?

 

"Có phải có người sai khiến các ngươi không? Nói mau!"

 

Hai tên sơn tặc liếc nhìn nhau, do dự không chịu nói.

 

Kiếm của ta vung lên, lập tức c.h.é.m đứt tai một tên.

 

Tên còn lại kinh hãi đến tột độ.

 

"Tôi nói! Tôi nói!

 

"Thế tử An Viễn Hầu!  

 

"Hắn đến gặp trại chủ của chúng tôi, bảo chúng tôi... bắt cóc cô”

 

Nghe vậy, ta không nhịn được cười lạnh.  

 

"Cảnh Thiểu Ngôn, quả nhiên là ngươi!"  

 

Đang lo không có sổ sách để bắt lỗi hắn, thì hắn tự dâng mình đến cửa.  

 

Ngay lập tức, ta quay đầu quỳ xuống trước vị tướng quân mặc kim giáp trước mặt.  

 

"Thế tử An Viễn Hầu phủ, Cảnh Thiểu Ngôn, mua hung thủ g.i.ế.c vợ, tội chứng rành rành, xin Thái tử điện hạ làm chủ cho thần phụ!"  

 

Nghe thấy lời ta, người đó khẽ nhướng mày: "Cô làm sao biết ta là Thái tử?"  

 

Có thể chỉ huy Kim Ngô Vệ, lại còn được gọi là 'điện hạ', nếu ta không đoán ra thì chẳng phải quá ngu ngốc sao?  

 

06

 

Thái tử hiện tại, Tạ Lưu Cẩm, là đích trưởng tử của Hoàng hậu, từ lúc sinh ra đã được phong làm Thái tử, rất được Hoàng đế sủng ái và coi trọng.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-tu-phi-la-doc-phu/9.html.]

 

Hắn còn được ban Kim Ngô Vệ làm đội cận vệ thân tín.  

 

Thời trẻ, Thái tử từng bái phụ thân ta làm sư phụ, học tập binh pháp và võ nghệ.  

 

Tuy nhiên, Thái tử điện hạ hành sự bí ẩn, rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác.  

 

Vì vậy, trong triều đình, không nhiều người từng thấy dung mạo thật của hắn. 

 

Phu xe của ta bị thương, Tạ Lưu Cẩm lệnh cho người đánh xe đưa Hồng Thự về phủ, còn ta thì bị kéo lên ngồi chung trên lưng ngựa của hắn. 

 

Ta và Tạ Lưu Cẩm xem như không đánh không quen.  

 

Ban đầu, ta nghĩ rằng Thái tử, kẻ cao cao tại thượng, ắt hẳn là một người nghiêm nghị đáng sợ.  

 

Không ngờ lại có tính cách như thế này.  

 

Nhìn một Kim Ngô Vệ đánh xe đưa Hồng Thự đi, nàng giơ tay, mắt rưng rưng khóc lóc, khiến ta không khỏi hỏi:  

 

"Tại sao không để ta ngồi xe ngựa?"  

 

Cánh tay dài của Tạ Lưu Cẩm ôm chặt ta vào ngực, giục ngựa tiến về phía trước.  

 

"Thế tử phi là con gái của ân sư ta, nếu có gì bất trắc, ta khó mà chối bỏ trách nhiệm, vẫn là tự mình hộ tống thì tốt hơn."  

 

Lời nói thì vậy, nhưng giọng điệu của hắn lại chẳng có chút gì gọi là tử tế.  

 

Ta vùng vẫy, muốn xuống ngựa.  

 

"Thần phụ đã có phu quân, không thể ngồi cùng ngài trên một ngựa, mong điện hạ thả thần phụ xuống.  

 

"Thần phụ tự mình về phủ!"  

 

Tạ Lưu Cẩm lại siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, ghé sát tai ta thì thầm: "Không thả!  

 

"Thế tử Cảnh Thiểu Ngôn mua sát thủ g.i.ế.c vợ, cô định quay về như vậy sao?"  

 

Ta quay đầu, cảnh giác nhìn hắn: "Chẳng lẽ, điện hạ còn muốn đòi công bằng cho thần phụ?"  

 

Tạ Lưu Cẩm không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Nếu là cô, cô sẽ tự mình đòi công bằng bằng cách nào?"  

 

Ta đáp: "Dĩ nhiên là tố cáo lên quan phủ!"  

 

Tạ Lưu Cẩm cười: "Hà tất phải phiền phức vậy?"  

 

Sau đó, hắn quát lớn: "Giá!"  

 

Chiến mã dưới thân lao vút đi, chạy thẳng đến cổng An Viễn Hầu phủ.  

 

Kim Ngô Vệ đã bao vây Hầu phủ từ sớm.  

 

Hồng Thự đang đợi ngoài cửa.  

 

Thấy ta, nàng lập tức chạy tới.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Tiểu thư!"  

 

Tạ Lưu Cẩm kéo ta xuống ngựa.  

 

Lúc này, Cảnh Thiểu Ngôn và Cảnh lão phu nhân cũng từ trong nhà bước ra.  

 

Thấy ta, Cảnh Thiểu Ngôn lập tức lớn tiếng:  

 

"Ninh Triều Triều, rốt cuộc là chuyện gì đây?"  

 

Nhìn thấy Tạ Lưu Cẩm đứng cạnh ta, hắn gầm lên: "Hắn là ai?  

 

"Ngươi to gan thật đấy, là Thế tử phi mà dám gặp gỡ nam nhân lạ, còn dắt hắn về phủ để thị uy!"  

 

Nghe vậy, ta thật muốn đảo mắt lên tận trời.  

 

Loading...