Thế Tử Phi Trùng Sinh - Phần 1
Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:51:58
Lượt xem: 5,291
1
Mồng Hai Tết, tỷ tỷ của Hạ Nghiên về nhà, vừa bước vào cửa đã nhìn chằm chằm vào bụng ta.
“Em dâu vẫn chưa có động tĩnh gì à?”
Ta cúi đầu im lặng.
Nàng ta hiểu ra, bế đứa bé lên và cười nhạt:
“Mấy năm rồi, không tự sinh được lại không cho người khác sinh? Sớm biết là gà mái không đẻ được trứng lại còn ghen tuông thế này, khi xưa đã không nên để đệ đệ cưới ngươi.”
“Dù sao cũng là tỷ muội trong nhà với nhau, ta không làm khó ngươi. Hồng Oanh đã ở bên cạnh ta lâu năm, gia thế trong sạch, dung mạo đoan trang, để nàng ta hầu hạ A Khiêm làm thiếp đi.”
Nữ tỳ được gọi tên vui mừng khôn xiết, bước lên trước quỳ xuống tạ ơn.
Khi quay lại cúi chào ta, trong mắt nàng ta chẳng giấu nổi sự chế giễu.
“Thế tử phi cứ yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ sinh con cho thế tử, để thế tử phi biết thế nào là cảm giác làm mẹ.”
Năm năm vào cửa, cảnh tượng này xảy ra không ít lần.
Vì chưa có thai mà lại chiếm giữ Hạ Khiêm, không để hắn nạp thiếp, khắp kinh thành đều nói ta là kẻ ghen tuông.
Các phu nhân, tiểu thư bên ngoài thì ghen tỵ với tình cảm sâu đậm của Hạ Khiêm dành cho ta, nhưng sau lưng cũng sẽ cười nhạo ta giống như Hạ Nghiên, là một con gà mái không biết đẻ trứng.
Còn có kẻ thậm chí xúi giục Hạ Khiêm hưu thê, bởi vì hắn là người tài hoa, nho nhã, là quân tử hiếm có ở kinh thành.
Tiếc thay, dù là tiên nữ trên trời xuống, Hạ Khiêm cũng sẽ không bỏ ta.
Bởi vì người thực sự không thể sinh con, chính là hắn.
Nghĩ lại kiếp trước, ta nhẫn nhịn bao nhiêu, đổi lại chỉ là việc bị giáng từ chính thê xuống làm thiếp, rồi c.h.ế.t bệnh ở góc vườn.
Ta ngẩng đầu nhìn Hạ Nghiên: “Chẳng biết từ khi nào đại cô cũng có quyền quản chuyện nội viện của đệ đệ nữa nhỉ.”
Nàng ta giận dữ, không ngờ ta dám phản bác: “Lâm Kim Ngữ! Đừng không biết điều! Năm năm không sinh nở, sớm đã nên bị hưu đi! Có ai làm dâu mà không hiền lành, không nhu mì như ngươi chứ? Đúng là độc ác, hay ghen tuông!”
Ta lạnh lùng cười, không hề nhượng bộ: “Năm năm không sinh được, nhưng người đó không phải là ta. Bao nhiêu năm nay ta gánh tội thay cũng đã đủ rồi!”
2
Nghĩ lại mới thấy ta thật ngây thơ, tưởng rằng mình cưới được phu quân như ý, trong lòng tràn đầy hy vọng, nhưng ngay trong đêm tân hôn ta lại được báo tin rằng Hạ Khiêm mắc bệnh.
Nhìn ánh mắt chịu đựng của hắn, nhìn vẻ mặt khẩn khoản của mẹ chồng, ta mềm lòng.
Ta không chỉ không trách họ lừa gạt, mà còn an ủi họ ngược lại.
“Không sao, con cái có thể xin từ chi nhánh bên, chỉ cần ta và phu quân yêu thương nhau, vẫn có thể làm một đôi thần tiên quyến lữ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/the-tu-phi-trung-sinh/phan-1.html.]
Hạ Khiêm ôm lấy ta, không ngừng thì thầm: “A Ngữ, đời này ta tuyệt đối không phụ nàng…”
Ha, kiếp trước sao ta không nhìn thấu chứ?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nếu Hạ Khiêm thật lòng yêu ta, sao hắn nỡ để ta chịu đựng bao nhiêu lời đàm tiếu chứ.
Chưa kể, mỗi lần Hạ Nghiên về nhà đều sẽ nhục mạ ta một phen, thậm chí còn vượt mặt ta mà đòi nạp thiếp cho Hạ Khiêm, chuyện này đã xảy ra không ít lần.
Nhưng chỉ cần ta lộ ra vẻ ấm ức, Hạ Khiêm liền lạnh lùng nói:
“Là ta vô dụng, ta không phải đàn ông, thế này nàng thấy dễ chịu hơn chưa?”
Lúc đó ta mới hiểu, đối với Hạ Khiêm, những ấm ức mà ta chịu đựng chính là sự sỉ nhục, là gánh nặng đè nặng lên hắn.
Vậy mà ta còn ngốc nghếch thương hại hắn, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, chẳng dám khóc trước mặt hắn nữa.
Để dỗ dành ta giữ bí mật, Hạ Khiêm vẫn tỏ ra ân cần, dịu dàng với ta.
Hắn vẽ tranh, làm thơ cho ta, đi ra ngoài về còn mang một gói bánh nóng hổi cho ta.
Hắn sẽ dịu dàng nói: “A Ngữ, nàng sao lại tốt đến thế.”
Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế, có lẽ ta cũng sẽ mơ màng mà sống hết đời.
Nhưng ai ngờ về sau, Hạ Khiêm gặp một nữ tử y thuật cao siêu.
Lý Uyển không rõ học y từ ai, nhưng tài năng khiến người ta phải khâm phục.
Nàng không quan tâm thế tục, cũng chẳng giữ gìn tam tòng tứ đức.
Nàng nhìn trúng tài hoa và vẻ ngoài của Hạ Khiêm, sau khi chữa lành cho hắn, liền không danh không phận đi theo hắn.
Hạ Khiêm cuối cùng cũng hiểu được mùi vị làm đàn ông, từ đó càng mê luyến, thậm chí hứa hẹn cho nàng vị trí chính thê.
Bởi vì Lý Uyển nói: “Ta tuyệt đối không làm thiếp, yêu là yêu cả đời cả kiếp. Với khả năng của ta, đừng nói là vị trí thế tử phi của ngươi, ngay cả hoàng phi ta cũng có thể làm được.”
Hạ Khiêm cân nhắc lợi hại, rồi nhanh chóng quyết định, hắn muốn bỏ ta.
Nhưng hắn tiếc trợ lực từ nhà họ Lâm, lại sợ ta công khai sự thật của năm năm vừa qua, nên cứ do dự mãi.
Mẹ chồng khi biết chuyện này, lập tức thay đổi hẳn thái độ hiền lành thường ngày:
“Vậy thì gán cho nàng tội thông dâm, rồi lấy lý do tình nghĩa nhiều năm mà giam nàng lại trong phủ, còn sợ gì nàng nói năng bậy bạ? Nhà họ Lâm cũng chẳng thể làm gì.”
Bà ta nhiều lần xác nhận rằng Hạ Khiêm đã hoàn toàn khỏe lại, khóc vì vui mừng:
“Ông trời phù hộ, cuối cùng cũng được bế cháu rồi! Sớm biết vậy đã không vội vàng cưới con dâu nhà họ Lâm, để con và Lý Uyển lỡ nhau nhiều năm như thế.”
Nhưng rõ ràng năm xưa chính họ đã mang mười dặm hồng trang đến cầu hôn ta mà.
Giữ bí mật nhiều năm, chịu đựng bao nhiêu sỉ nhục, cuối cùng lại trở thành lỗi của ta...