THEO ĐUỔI ÁNH SAO - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-17 23:13:41
Lượt xem: 216
Sau khi về nước, anh tôi bị tống vào bệnh viện chuyên biệt để chữa bệnh.
Tôi và Chu Xuyên CHỉ chưa ly hôn được.
Anh ta biết, tôi cần tiền, tôi cần thiết bị y tế tân tiến nhất.
Anh tôi bị tăng áp động mạch phổi.
Trong một triệu người, chỉ có năm mươi người mắc chứng bệnh này.
Sau này tôi mới biết, chịu đựng đến lúc đó, anh tôi đã không phải bệnh ăn vào xương nữa mà là sắp hấp hối rồi.
Những ngày anh dẫn tôi đi du lịch, từng phút từng giây, anh đều có thể ch.ê.t vì suy tim.
Cô trợ lý Huỳnh Huỳnh của Chu Xuyên Chỉ nhảy lầu thành người thực vật.
Anh ta tính tất cả lên đầu tôi.
Châm chọc khiêu khích, nhục mạ tôi.
“A, trước kia không phát hiện cô là loại phụ nữ này đấy.”
“Thích cả anh trai mình, có còn mặt mũi nữa không?’
Tôi tức tối cầm chiếc bình cổ trong nhà ném vào mặt anh ta.
Anh ta cười cười chẳng chút để ý.
“Cô ném đi.”
“Loại thuốc đặc trị của anh cô là do công ty tôi sáng chế, cô ném một cái thì anh cô ít đi một viên thuốc.”
Giống như bị bẻ gãy đôi cánh.
Người đàn ông thong thả bước tới trước mặt tôi, nắm lấy cằm tôi.
“Tần Tinh, tôi nhìn hai người vui vẻ mà ngứa mắt.”
“Cô cùng tôi xuống địa ngục đi, thấy sao.”
Chu Xuyên Chỉ để tôi đi thăm Tần Khiển.
Nhưng chỉ có thể xa xa nhìn anh qua phòng kính.
Tôi không biết anh ta đang tính toán gì, mãi đến khi tôi để ý thấy, phòng bệnh của Tần Khiển mỗi ngày sẽ có một cô y tá xinh xắn đến đưa thuốc cho anh.
“Mỗi một lần tiếp xúc gần gũi.”
“Từng câu hỏi han ân cần chu đáo.”
“Cô đoán xem cần bao nhiêu ngày thì anh ta sẽ yêu cô ta?”
Tôi cười khẩy một tiếng.
“Anh cho rằng tất cả mọi người đều giống anh à?”
Người đàn ông dựa trên khung cửa rũ mắt nhìn tôi, qua một lúc anh ta cười nhạt một tiếng.
“Cô đừng nghĩ rằng anh ta cao thượng.”
“Nếu tôi cho anh ta mất trí nhớ thì sao nhỉ?”
Chu Xuyên Chỉ vừa cười vừa bảo tôi, trong thuốc đặc trị của Tần Khiển, có một tác dụng phụ.
Đó là nó khiến anh mỗi ngày mất đi một chút ký ức.
Sự thay đổi ấy chỉ mỗi ngày một chút.
Nhưng vẫn bị Tần Khiển phát hiện.
Nghe nói hôm đó anh suýt nữa đập bể thiết bị chữa bệnh giá cả triệu tệ.
“Tôi không muốn chữa bệnh.”
“Nếu em còn quan tâm tôi.”
“Thì đưa tôi ra khỏi đây.”
Anh nhờ người mang một tờ giấy nhắn ra ngoài phòng bệnh cho tôi, viết nguệch ngoạc ba câu.
Hôm ấy tôi ngồi ngoài hành lang của bệnh viện, nét chữ của anh tôi trước đó không như thế, trong trường hợp anh không viết thì chỉ có một khả năng.
Là anh không thể cầm bút được nữa.
Tôi chưa bao giờ nghĩ người luôn mỉm cười với tôi sẽ có một ngày trở nên như thế, mẹ vừa lau nước mắt vừa nói, anh tôi đã chữa bệnh mười năm, vẫn từng bước tới gần cái c.h.ê.t.
Hệ miễn dịch của anh dần xuống cấp, sau khi dùng thuốc, ý thức cũng dần dần mất tỉnh táo.
Sau đó, tôi nhìn thấy.
Anh tôi bảo người ta lấy giấy note, dán đầy tên tôi trong phòng bệnh.
Anh không muốn quên tôi.
Có những lúc, tôi đứng ngoài cửa kính của phòng bệnh, anh lại không biết tôi có thể thấy anh.
Tôi thấy anh dùng bút viết từng nét tên tôi.
Rồi dán lên bức tường kính.
Dường như làm thế là có thể nhớ được tôi.
Về sau, anh uống thuốc rồi ngủ rất nhiều, anh không biết ngày nào tôi cũng nhìn anh.
Cho tới một ngày, anh ngủ dậy với đôi mắt m.ô.n.g lung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/theo-duoi-anh-sao/chuong-9.html.]
Anh hỏi y tá cái tên dán trên tường là của ai.
Tình huống ấy, xuất hiện ba, bốn lần.
Có lúc anh nhớ được tôi, có lúc lại quên.
Cảm xúc của anh ngày càng mất ổn định, bác sĩ không thể không kê nhiều thuốc an thần cho anh hơn.
Nhưng anh lại nhổ kim, từ chối gặp bất cứ ai khác ngoài tôi.
Sự tình phát triển theo hướng không ai ngờ tới.
Anh chưa từng hòa nhã với một y tá nào.
Cầm bánh sinh nhật họ tặng anh úp lên mặt một cô y tá.
Sau đó anh co quắp trong góc giường.
Không biết anh nghe ngóng ở đâu rằng tôi có thể thấy anh.
Anh rút kim ra, khắc tên tôi lên cánh tay để tôi nhìn.
Cửa kính cách âm nên tôi chỉ có thể thấy anh liều mạng đập vào kính.
Sau đó bị nhân viên y tế xông vào đè lên giường.
Chu Xuyên Chỉ phát hiện Tần Khiển không đi theo “kịch bản” của anh ta, đột nhiên không cho tôi nhìn anh nữa.
“Tần Khiển biết con ở bên ngoài thì không thể tập trung chữa bệnh được.”
“Để tốt cho nó, con đừng gặp nó nữa.”
Anh ta thông đồng với ba toi.
Bọn họ giam lỏng tôi.
Mấy hôm nay mình tôi ôm đầu gối ngửa đầu đếm số lần mặt trời lặn, mỗi lần nhắm mắt đều thấy hình ảnh của anh tôi.
Đến một ngày tôi bỗng phát hiện mình đã sai.
Tôi tự coi bản thân quá cao thượng.
Thực ra tôi chỉ muốn anh tôi.
Muốn gặp anh.
Muốn ôm anh.
Tôi là đứa đê tiện bỉ ổi, thấy anh tôi đập cửa kính vì tôi, tôi sẽ có cảm giác trong lòng anh có tôi.
Yêu có gì sai?
Tôi đi đập khóa, không đập được, sau đó tôi nhìn chằm chằm rèm cửa, buộc nó lại, trèo từ cửa sổ xuống.
Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc trốn chạy năm 26 tuổi lại bắt đầu như thế này.
Ánh bình minh xuyên qua chân mây, tôi điên cuồng đạp chiếc xe đạp duy nhất mà tôi tìm được, đi cứu người đã từng cứu rỗi tôi.
Rốt cuộc tôi cũng hiểu được anh tôi nói gì lúc liều mạng đập kính.
“Đừng tin vào vận mệnh.”
“Đấu tranh với nó, Tinh Tinh.”
Tôi bỗng phát hiện con đường này tôi đã cùng anh trai đi qua vô số lần.
Mỗi lần tan học anh tôi sẽ chở tôi trên xe đạp như thế này.
Gió đã thổi tung đuôi tóc của chúng tôi vô số lần.
Những tòa nhà cao tầng xen kẽ với bóng ảnh tranh tối tranh sáng.
Muốn cứu anh trai, thì phải trơ mắt nhìn anh quên tôi.
Đó là vận mệnh Chu Xuyên Chỉ sắp đặt cho tôi.
Nhưng tôi không muốn như thế.
Tôi muốn ôm anh, tôi muốn tìm anh, cho dù đó là cái kết tồi tệ nhất.
Kết quả không tốt thì sao, tôi chiếm được anh còn chưa đủ sao?
Người nhát gan sẽ lo được lo mất.
Lần này tôi muốn làm một đứa thần kinh, chỉ lo tình yêu trước mắt.
….
Tôi trèo lên cầu thang của bệnh viện.
Chạy tới phòng bệnh của anh.
Sau đó tôi nhìn thấy, cửa kính đặc chế bị một thiết bị y tế đắt đỏ đập bể.
Anh tôi từ trong đó trèo ra.
Ánh mắt nặng nề nhìn tôi.
….
Hay thật, tôi phát hiện.
Anh tôi cũng là một đứa thần kinh.