Thí thần - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-06-23 14:50:05
Lượt xem: 1,357
1.
Thần tiên trên Cửu Trọng Thiên đều nghĩ ta đã chết.
Chúng tiên nói, ta là người không biết ơn huệ.
"Người phàm muốn thành tiên, không biết phải nỗ lực bao nhiêu, cô ta lại dễ dàng phi thăng như vậy, thật không biết cảm ơn Bắc Xuyên thượng thần."
"Ai mà chẳng biết vậy? Bắc Xuyên thượng thần sống ở Tiêu Dao cốc, tiên khí dày đặc, chúng ta muốn đến còn chẳng đến được."
Chỉ có lão thụ tiên quét dọn trong sân, nhìn thanh kiếm gãy của ta mà thở dài một hơi.
"Vệ Tầm à, cô nói ở nhân gian cô là một nữ tướng quân."
"Giờ c.h.ế.t không có đất chôn, thanh kiếm này ta sẽ chôn dưới gốc cây, coi như chỗ cô yên nghỉ."
Tiêu Dao cốc chưa bao giờ thiếu tiểu tiên hầu hạ.
Thiếu đi một người như ta, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, mọi người đã không còn nhắc đến ta.
……
Ta tên là Vệ Tầm, trước kia là một nữ tướng quân.
Nguyên nhân cái c.h.ế.t ư, tất nhiên là tử trận trên chiến trường.
Ngày ta chết, cũng coi như có tri kỷ đồng hành.
Phó tướng của ta - Cẩn Bắc Xuyên, cũng là vị hôn phu từ nhỏ lớn lên cùng ta.
Lúc toàn quân bại, chúng ta đều không rút lui, giẫm lên mảnh đất quê hương mà chiến đấu đến cùng.
Tôi cùng hắn ta c.h.ế.t chung một chỗ, hai thanh kiếm gãy chồng lên nhau.
Cây khô dây leo, cát vàng ngập trời.
Máu tươi nhuộm đỏ một mảnh cỏ khô.
Sau đó, ta nghe Diêm Vương nói, ta ở nhân gian có công đức, kiếp sau vốn nên an lành vui vẻ.
Nhưng tiếc thay, ta lại không có kiếp sau.
Cẩn Bắc Xuyên vừa mới trút hơi thở cuối cùng, chân trời đột nhiên rực rỡ ánh hào quang.
Chim huyền kêu dài, cây khô nở hoa, trời giáng cam lộ.
Cẩn Bắc Xuyên bên cạnh ta trút bỏ hết mệt mỏi, vô vàn hào quang vây quanh hắn ta, ánh sáng vàng lóe lên trong mắt, mây mù lượn lờ.
Chốc lát sau, sấm sét vang rền.
Cẩn Bắc Xuyên nâng kiếm đối diện, trong tiếng sấm nổ ầm ầm, hoàn toàn trút bỏ thân xác phàm trần.
Nữ tiên dẫn đầu cúi mình hành lễ:
"Cung nghênh Bắc Xuyên thượng thần lịch kiếp quay về."
Chúng thần tiên phía sau đồng thanh hô theo.
Ta vẫn nằm trên đất, cực kỳ không hợp cảnh.
Ta vốn phải chết.
Nhưng khi Cẩn Bắc Xuyên quay về, cam lộ giáng xuống đã hóa giải vết thương chí mạng trên người ta.
Thậm chí, những vết chai trên tay do tập võ bao năm cũng biến mất.
Ta ngây ngốc nhìn Cẩn Bắc Xuyên, không nói lời nào.
Khoảnh khắc đó, ta bỗng nhận ra, hắn ta không còn là vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta, mà là Bắc Xuyên thượng thần cao cao tại thượng.
Cẩn Bắc Xuyên quay đầu lại, thần sắc lạnh lùng, giọng nói không mang chút tình cảm nào.
"Cô nương này có nhân quả với ta, cũng mang về thượng giới đi."
Chỉ vì câu nói đó, từ một nữ tướng quân tử trận lưu danh sử sách, ta trở thành một nữ tiểu tiên quét dọn vô danh trên Cửu Trùng Thiên.
---
Sống trên Cửu Trọng Thiên không dễ dàng.
Thực ra ta muốn hỏi Cẩn Bắc Xuyên xem có thể để ta được ra đi hay không.
Nhưng ta không có cơ hội gặp hắn.
Thế giới thần tiên có sự phân chia cấp bậc nghiêm ngặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thi-than/chuong-1.html.]
Ta chỉ là một tiểu tiên quét dọn, muốn gặp Thượng Thần Bắc Xuyên thật khó hơn lên trời.
Cẩn Bắc Xuyên cũng không tìm ta lần nào nữa.
Lão Thụ Tiên nói rằng, mấy chục năm ở nhân gian, đối với cuộc đời dài đằng đẵng của thần tiên, chỉ như một thoáng chốc.
"Thượng Thần độ kiếp nhiều lần, có thể đưa ngươi lên trời đã là tốt rồi."
"Lão Thụ ta tu luyện tám trăm năm mới phi thăng được."
Ta quét sạch lá cây trên mặt đất, im lặng không nói.
Đôi khi, ta nhớ lại lúc còn ở nhân gian.
Trong giấc mơ là cảnh sa mạc mịt mù khói lửa, gió cát thổi vào mặt mang theo sỏi nhám.
Ta cầm kiếm cưỡi ngựa, tiếng vó ngựa rền rĩ, những đồng đội đã chế.t mặt mũi mờ nhạt, đi ngược hướng với ta.
...
Gặp lại Cẩn Bắc Xuyên là vào dịp sinh nhật của Nam Cực Tiên Ông.
Tiên thị không đủ, ta được điều sang để hỗ trợ.
Khi Cẩn Bắc Xuyên dẫn vị hôn thê đến, ta đang đứng đón khách ở cửa.
Khi đi qua, hắn liếc nhìn ta một cái.
Ánh mắt bình tĩnh.
Không có chút gợn sóng nào.
Ngược lại, Thần Nữ Tư Âm bên cạnh, ánh mắt đẹp của nàng ấy dừng lại trên người ta một chút.
"Đây là nữ tử mà ngươi mang về từ nhân gian sao?"
"Nghe nói ở nhân gian là một nữ tướng quân sao?"
"Sao tu hành kém cỏi vậy? Thật mất mặt cho Tiêu Dao Cốc."
Dường như Cẩn Bắc Xuyên vừa mới nhận ra ta.
"Phàm nhân không có căn cơ, có thể thành tiên đã là tạo hóa rồi."
Các vị thần xung quanh cười khúc khích.
Bàn tán nhỏ giọng: "Thật quá là may mắn."
"Đúng vậy, bao nhiêu người khổ tu vô quả, loại vô dụng như nàng ta thế này mà cũng có thể được thành tiên."
Cẩn Bắc Xuyên và Tư Âm tay trong tay cùng nhau đi, không để ý đến chút sóng gió nhỏ này.
Đối với ta là sóng gió , nhưng đối với họ chỉ là lời nói thoáng qua.
Thượng Thần mắt không vướng bụi trần, đâu để ý những chuyện này.
Ta chỉ đột nhiên nhớ lại, khi ở nhân gian, mỗi lần họp quân trong trướng, Cẩn Bắc Xuyên đều nhìn ta chằm chằm, chờ ta phân công nhiệm vụ.
Lúc đó hắn nói sao nhỉ?
"Tướng quân Vệ Tầm tài ba xuất chúng, theo tướng quân ra trận, dù ta có ch.ết cũng tuyệt không hối hận."
...
Ta cũng đã từng nỗ lực tu hành.
Nhưng đối với Địa Tiên, muốn tiến bộ, thực sự quá khó.
Tiêu Dao Cốc có rất nhiều thiên tài địa bảo, Tư Âm đôi khi còn lấy tiên đan nuôi dưỡng linh thú.
Còn ta, một tiểu tiên cấp thấp nhất, chạm vào tiên đan vô cớ là tội ch.ết.
Ta hỏi Lão Thụ, phải tu hành thế nào mới phải.
Lão Thụ cười ta ngây thơ.
"Chỉ có thần thai tiên thiên mới có thể tu hành, chúng ta là Địa Tiên, lên Cửu Trọng Thiên đã là đích đến tối cao nhất rồi."
Lão Thụ tu hành tám trăm năm ở nhân gian, làm vô số việc thiện, tích đức dày mình, mới có cơ hội thành tiên.
Sau khi thành tiên, vì cành lá sum suê, được Tư Âm chọn, đưa đến Tiêu Dao Cốc làm cảnh quan trang trí trong vườn.
Lão chưa từng rời khỏi khu vườn này.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
" Lão không cô đơn sao?"
Lão Thụ cười hì hì: "Cây thì mọc ở đâu cũng được."
Nhưng ta là người, ta không bao giờ chịu chấp nhận số phận.