Thí thần - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-06-23 14:58:56
Lượt xem: 1,929
"Bí mật của các thượng thần Cửu Trùng Thiên trường sinh bất tử, nằm dưới giếng Thần Ma."
"Thấy không, linh khí vĩnh viễn không tan, là m.á.u thịt của địa tiên đấy."
Dưới thiên đạo, làm gì có cao thấp quý tiện, làm gì có người cao hơn một bậc.
Chỉ là một đám kẻ lừa đảo, chiếm được thiên cơ, hút xương tủy của kẻ đến sau mà thôi.
"A Lục, chúng ta có duyên gặp lại."
Ta một chưởng đánh ngất A Lục, ném cậu ta đi xa.
Nhìn lại Cửu Trùng Thiên một lần, ta lại một lần nữa nhảy vào giếng Thần Ma.
Lưu ảnh thạch là thứ ta đã cải tiến dưới giếng Thần Ma, muốn phá hủy nó là rất khó.
Ta muốn xem, chuyện Tư Âm bị ma nhập g.i.ế.c hại địa tiên bị lộ, Cửu Trọng Thiên sẽ xử lý thế nào.
---
13.
Hai trăm năm trước, giếng Thần Ma.
Ban đầu, ta mang tâm trạng chắc chắn sẽ phải chếc khi rơi vào giếng Thần Ma. Khi mở mắt ra, ta lại thấy mình đang ở nhân gian. Sư phụ đã qua đời từ lâu, nhưng lại đứng bên giường ta một cách khỏe mạnh.
Sư phụ nói, tất cả chỉ là một giấc mộng.
“Con đúng là mơ mộng hão huyền, còn nghĩ đến chuyện lên trời xuống đất. Nếu con có khả năng như vậy, liệu có thể khiến quân Bắc Địch biến mất không ?”
Tôi hỏi sư phụ, vậy còn Cẩn Bắc Xuyên đâu ?
Sư phụ ngạc nhiên:
“Cẩn Bắc Xuyên nào ?”
“Phó tướng của con.”
“Có phải con bị người Bắc Địch đánh đến mụ mị đầu óc rồi không ? Con lấy đâu ra phó tướng ?”
Sư phụ nói , không có người nào tên Cẩn Bắc Xuyên. Thật giả khó phân biệt. Cơ thể ta nhanh chóng bình phục và bắt đầu theo sư phụ hành quân đánh giặc.
Sư phụ ta là đại tướng quân Đại Chu. Theo trí nhớ của ta, ông c.h.ế.t vào một ngày mùa đông.
Hoàng đế xây một tòa đài cao để ngắm nhìn toàn cảnh Trường An. Nền dát vàng, tường đính ngọc. Hoàng đế nói, xây tòa đài này thì sẽ không còn tiền cho quân đội nữa.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Sư phụ dẫn quân liên tục bị ép phải rút lui, khi quân Bắc Địch tấn công, nhiều tướng sĩ ch.ết trong gió tuyết, trên người chỉ khoác một chiếc áo đơn.
Bảo vệ đất nước, rốt cuộc là vì cái gì?
Sư phụ chiến đấu đến ch.ết, đẩy lùi quân Bắc Địch, chính mình cũng kiệt sức ngã xuống mà chết.
Nhưng lần này, sư phụ nói, không có chuyện đó. Hoàng đế không xây đài cao, mà đã dùng số tiền đó cho các chiến sĩ ở biên cương. Khi mùa đông lạnh giá kéo đến, các binh sĩ được ăn no được mặc ấm, đánh bại quân Bắc Địch chỉ trong một trận chiến.
Sau khi thu gom tàn binh, người Bắc Địch không dám xâm phạm nữa. Sư phụ nói, khi mùa xuân tuyết tan, sẽ tấn công vào căn cứ của người Bắc Địch để giải cứu người dân ở biên cương.
Sau vài trận du kích, tô ibawts đầu tin lời sư phụ, có lẽ Cửu Trọng Thiên và Cẩn Bắc Xuyên đều chỉ là một giấc mơ của ta. Làm gì có thần tiên trên đời ? Thần tiên sao có thể ích kỷ như vậy ?
Mọi thứ đều đi theo hướng tốt đẹp. Sư phụ không chết, người Bắc Địch không thắng. Hoàng đế là một hoàng đế tốt, hết lòng ủng hộ sư phụ cầm quân. Ta cũng lâu rồi không nghĩ về mọi thứ trên Cửu Trọng Thiên.
Khi mùa xuân ấm áp đến, sư phụ chỉnh đốn đại quân, tiến thằng vào hoàng đình Bắc Địch. Gió cát thổi qua mái tóc dài của ta, sư phụ cưỡi ngựa đi trước ta. Khoảnh khắc đó, nước mắt ta dâng lên. Ta là đứa trẻ mồ côi được sư phụ nuôi lớn, mấy anh chị em bên cạnh ta cũng là những đứa trẻ mồ côi không cha mẹ được sư phụ nhặt về. Sư phụ cả đời không lập gia đình, nuôi dạy bọn ta như con ruột.
Ông rất giỏi trong việc hành quân bày trận, nhưng làm sư phụ lại không đáng tin lắm. May mắn chúng ta được sống gần ông, hơi lộn xộn nhưng cũng đều lớn lên được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thi-than/chuong-6.html.]
Những chuyện trên đời này, thật giả lẫn lộn, thật ra cũng không cần phải quá rõ ràng.
Nhưng ta lại là một người cố chấp.
Tay ta có một vết sẹo dài, đó là khi ta và sư phụ lên kinh báo cáo, bị một quý nhân làm tổn thương.
Ta nhớ vị quý nhân đó.
Sau này, ông ta trở thành hoàng đế.
Khí đó, quý nhân nói : ‘’’Chỉ là một kẻ hèn mọn, ta muốn giếc thì giếc ‘’
Người như vậy, sao có thể hết lòng ủng hộ sư phụ được ?
Sư phụ đi phía trước, ta giơ roi quất ngựa đuổi theo.
Không kìm được ngoái đầu lại, nhìn kỹ những gương mặt quen thuộc sau lưng.
Đại sư huynh, nhị tỷ, tiểu sư đệ.
Đại sư huynh cùng sư phụ chế/t dưới tay người Bắc Địch.
Nhị sư tỷ vì bảo vệ ta, bị chó săn của hoàng đế cắn chế/t.
Tiểu sư đệ đỡ mũi tên của người Bắc Địch cho ta, gục xuống bên cạnh ta.
Mười năm trôi qua, ơn nghĩa sâu nặng, sống chế/t cùng mọi người.
‘’Sư phụ, người nói xem, con người có nhất định phải cầu được sự thật không ?’’
Sư phụ cười nhạt :’’Thật thật giả giả, những gì con thấy chính là thật.’’
Ta cũng cười nhẹ.
‘’Sư phụ, người sai rồi. Thật là thật, giả là giả.’’
‘’Một giấc mơ đẹp, Vệ Tầm không cần cũng được.’’
Ta nâng kiếm lên, tự tay đâ/m vào tim sư phụ.
Các sư huynh đệ chạy đến, vẻ mặt kinh ngạc và đau đớn không thể giả vờ.
Má/u tươi từ n.g.ự.c sư phụ tuôn ra.
‘’A Tầm, con sao vậy ?’’
Dù vậy, cũng không ai làm tổn thương ta.
Họ đều cố gắng thuyết phục ta trở về con đường chính đạo.
Đây có lẽ là khổ hình đau đớn nhất thế gian.
Dệt cho người ta một giấc mộng đẹp đẽ. Trong mộng thật giả lẫn lộn, mọi hối tiếc đều được thỏa mãn.
Là ngươi chọn đắm chìm trong mộng đẹp, hay tự tay đ.â.m người yêu thương ngươi , cầu khẩn một sự thật tàn nhẫn ?
Dưới Giếng Thần Ma, không có ma quỷ, chỉ có một tế đàn khổng lồ.
Trên tế đàn, địa tiên hiến tế linh hồn, mãi mãi không siêu thoát.
Dệt một giấc mộng đẹp, có lẽ là lòng từ ái cuối cùng của thượng thần.
Nhưng ta không cần.