Thích Em - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-18 15:46:58
Lượt xem: 1,333
Tôi sợ tới mức gần như thét lên, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Là anh, Giang Uyển. Anh là Trần Tông Đình, đừng sợ…”
Tôi ôm chặt lồng n.g.ự.c đang đập đ i ê n c u ồ ng, mặt hơi tái.
Trần Tông Đình ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng tôi.
“Từ từ hít thở, đừng căng thẳng, thả lỏng… không sao rồi Giang Uyển.”
Tôi dựa lên n.g.ự.c anh ấy, lúc lâu sau mới dần lấy lại bình tĩnh.
Sau khi bình tĩnh, tôi mới bất ngờ nhận ra mình chỉ mặc độc một chiếc váy ngủ tơ tằm.
Còn Trần Tông Đình vừa tắm xong, nửa thân trên t r ầ n t r ụ i, chỉ vận duy nhất chiếc quần ngủ.
“Em ổn rồi…” Tôi đỏ mặt nhỏ giọng cất lời, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay anh ấy.
“Xin lỗi vì làm em sợ.”
Trần Tông Đình sửa sang lại mớ tóc rối bồng của tôi: “Sao ngủ trễ vậy?”
“Đêm qua em hơi mất ngủ.”
Tôi có đôi chút mất tự nhiên. Váy ngủ mỏng tanh, mà tôi thì có bao giờ mặc đ ồ l ó t khi ngủ…
Ban nãy khi bị anh ấy ôm chặt, lại chỉ cách một lớp vải mỏng manh.
Mặt tôi nóng bừng như phát sốt.
Tôi túm chăn, muốn bọc mình lại nhưng cảm thấy hơi bị giấu đầu lòi đuôi.
Đang không biết làm sao cho phải thì Trần Tông Đình đã đỡ tôi nằm xuống.
“Ngủ thêm đi. Dù sao cũng gần tới trưa rồi, sẵn ăn luôn bữa trưa.”
Anh ấy đắp lớp chăn mỏng lên cho tôi rất tự nhiên: “Anh đến phòng làm việc, lát nữa sẽ vào gọi em.”
Nhìn anh ấy đi khỏi, tôi mới trút được gánh nặng, khẽ thở phào.
19.
Ở đây có một rổ Pandas
Ban ngày còn đỡ, phần lớn thời gian anh ấy đều bận rộn trong phòng làm việc.
Có điều 9 giờ tối sau khi anh ấy về phòng ngủ thì không có ý định đi đâu nữa.
Thật lòng mà nói, tôi đã từng nghĩ tới chuyện nghĩa vụ vợ chồng sau khi kết hôn.
Dẫu sao thì cũng do tôi tự mình hứa hẹn sẽ phối hợp với mọi yêu cầu của anh ấy.
Tôi nhìn Trần Tông Đình từ phòng tắm bước ra.
Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Anh… tối nay ngủ ở đây sao?”
Trần Tông Đình nhìn thoáng qua tôi và không nói gì.
Tôi bối rối. Có lẽ Trần Tông Đình chỉ cần một người vợ trên danh nghĩa.
Có lẽ do tôi suy nghĩ quá nhiều.
Tôi ôm gối xuống giường, lên tiếng dò hỏi: “Vậy, vậy em ngủ ngoài phòng khách?”
Anh ấy vẫn không trả lời.
Tôi ôm gối, xoay người bước đi. Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị ôm chặt từ phía sau.
“Không phải đã nói sẽ hoàn toàn hợp tác với yêu cầu của anh ư?”
“Trần, anh Trần…”
Lưng tôi dán chặt vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh ấy, cảm nhận trái tim đang đập dữ dội của anh.
Nhiệt độ trên da anh ấy dường như cũng đang tăng lên, nóng đến độ khiến tôi choáng váng.
Trần Tông Đình cúi đầu, ngón tay gạt đám tóc uốn lượn trên trán tôi ra.
“Giang Uyển, bây giờ em là vợ của anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thich-em/chuong-6.html.]
Tôi dựa vào lồng n.g.ự.c anh ấy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cả người tôi mềm nhũn, mặc cho anh ấy nhấc bổng tôi lên và đặt trên chiếc giường êm ái.
Lúc anh ấy cúi xuống hôn tôi, ngón tay tôi siết chặt bắp tay anh.
Tim tôi đập rất nhanh, nhanh đến độ gần như thiếu không khí.
Nụ hôn này không khỏi trở nên ngắt quãng.
“Có chỗ nào không khỏe phải nói với anh.”
Trần Tông Đình vuốt ve khuôn mặt đỏ lựng của tôi. Sau khi trái tim tôi dần ổn định, anh ấy mới tiếp tục bước kế tiếp.
Nhiều lần tôi thực sự cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi.
Nhưng Trần Tông Đình luôn có khả năng kiềm chế bản thân và dừng lại đúng lúc.
Tôi có thể cảm nhận cơ bắp căng cứng của anh ấy đang run rẩy yếu ớt.
Những giọt mồ hôi trên trán anh ấy rơi xuống n.g.ự.c tôi, nóng rát.
Tim anh ấy đập kịch liệt đến thế, hô hấp dồn dập là thế.
Tôi khó chịu, nhưng dường như anh ấy còn khó chịu hơn tôi.
“Uyển Uyển.”
Giọng anh ấy hơi khàn. Anh cúi người hôn lên mặt tôi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Tôi lắc đầu, rồi lại gật.
Đôi mắt đã sớm mơ màng. Hai tay không biết ôm chặt lấy cổ của anh ấy từ bao giờ.
Giống từ chối, mà cũng như đón nhận.
Đáy mắt anh ấy đầy d ụ c v ọ n g.
Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi thậm chí còn có ảo tưởng rằng Trần Tông Đình thích tôi.
“Uyển Uyển…” Anh ấy lần nữa phủ xuống, lực càng mạnh hơn.
Đến cuối cùng, tôi dường như mất đi ý thức trong hai giây.
Nhưng không hề đau đớn như lần phát bệnh trước.
Ngược lại, cả người tôi như lơ lửng trên mây, được bao bọc trong những áng mây mềm mại ấy.
Mãi cho đến khi Trần Tông Đình gọi tôi dậy.
“Uyển Uyển, có chỗ nào không thoải mái không?”
Tôi lại lắc đầu, chỉ nhẹ nhàng vươn tay, ôm eo anh ấy.
Có vẻ như phụ nữ sẽ sinh ra sự ỷ lại tự nhiên đối với người đàn ông đầu tiên của họ.
Trần Tông Đình ôm tôi vào lòng: “Nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm nhé.”
Anh ấy nói rồi đặt ngón tay lên tim tôi: “Tim em có khó chịu không?”
“Vẫn khỏe.”
Tôi nhớ lại quá trình đã nhiều lần bị ngưng trệ.
Cầm lòng không đặng mà hỏi anh ấy: “Trần Tông Đình… anh có không thoải mái không?”
Anh ấy nâng khuôn mặt tôi lên hôn, âm thanh trầm khàn: “Em còn hỏi nữa thì anh thực sự sẽ không thoải mái đó.”
“Không muốn nữa đâu…”
“Được. Không cần nữa.” Nhưng anh ấy lại không buông tôi ra: “Anh chỉ muốn hôn Uyển Uyển thôi.”
Tôi ngừng nói và ngoan ngoãn để anh ấy tùy ý hôn mình.
Đầu tôi mơ hồ suy nghĩ.
Lúc anh ấy gọi tôi là Uyển Uyển, nghe có vẻ yêu chiều thật sự.
Nhưng đối với một người nghiêm túc và khắc kỷ như anh ấy, cùng lắm cũng chỉ có ở trên g i ư ờ n g mới gọi như thế thôi nhỉ.