Thích Một Chút - Chương 11,12: Không ai có thể ngăn cản việc tôi thích em.
Cập nhật lúc: 2024-08-12 23:07:40
Lượt xem: 2,929
11.
Tôi và Hạ Sơ Ý vẫn quyết định rời đi. Một phần vì cô ấy vừa mới sảy thai, tôi không yên tâm để cô ấy ở một mình; phần khác là tôi cần thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ của mình với Kỷ Tư Đình.
Nhưng tôi không ngờ vừa đến thành phố Lâm, thuê nhà xong thì bỗng nhiên cha mẹ của Hạ Sơ Ý xuất hiện. Họ đã ở nước ngoài khôi phục lại sự nghiệp, hiện tại lại phất lên một lần nữa. Hạ Sơ Ý ngay lập tức trở thành tiểu phú mỹ hàng thật giá thật.
Khoảnh khắc tôi và Hạ Sơ Ý bước vào căn biệt thự, nhìn thấy trang trí lộng lẫy xa hoa này, cô ấy liền nắm tay tôi:
“Chị em tốt, giờ mình mới thực sự cảm nhận được cảm giác của một nữ chính thực thụ trong tiểu thuyết!”
Tôi đồng tình: “Mình cuối cùng cũng hiểu được cảm giác có một người bạn thân giàu có như thế nào rồi.”
Nói đến đây, Hạ Sơ Ý có vẻ tự mãn: "Nhìn xem, bất hạnh của phụ nữ chính là do đàn ông gây ra. Mình vừa rời bỏ Chu Khai, vận may liền tìm tới, thậm chí còn có cả thần tài xuất hiện.”
Hạ Sơ Ý đã khai mở vận may.
Chu Khai biết tin Hạ Sơ Ý rời đi thì phát đi/ên. Anh ta lùng sục khắp các bệnh viện để tìm kiếm manh mối, thề rằng sẽ lật tung cả thành phố để tìm ra Hạ Sơ Ý. Dù sao cũng là nhân vật chính, khả năng của anh ta không thể xem thường.
Hạ Sơ Ý lại sợ hãi, suốt ngày sống trong lo âu, hỏi tôi: “Liệu anh ấy có tìm thấy mình không? Mình thật sự không muốn gặp anh ấy nữa…”
Tôi đã hòa giải với Kỷ Tư Đình nhưng lại sợ anh sẽ không chịu nổi, tốt nhất là cắt đứt liên lạc.
Dưới sự sắp xếp của cha mẹ Hạ Sơ Ý, chúng tôi cùng đi ra nước ngoài để học tập. Nhờ sự chăm sóc tận tình, sức khỏe của Hạ Sơ Ý cũng dần hồi phục. Nhưng cô ấy đã thay đổi.
Trước đây, dù Hạ Sơ Ý nhút nhát thế nào thì tâm hồn vẫn luôn rộng lượng, lúc nào cũng vô tư. Bây giờ rõ ràng nụ cười ấy đã ít đi nhiều rồi, thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm vào một chiếc xe đồ gỗ nhỏ.
Chiếc xe đó là do Chu Khai tự tay điêu khắc.
Tất cả suy tư đều bắt đầu từ hạnh phúc. Tôi biết cô ấy vẫn chưa quên được Chu Khai. Nhưng không gì thắng nổi thời gian, cuối cùng cũng rồi sẽ quên đi mà thôi.
Còn tôi thì rất nhanh đã hòa nhập vào cuộc sống ở nơi đây. Tiếp tục cuộc sống của mình như móng ngựa phi.
“Trai nước ngoài có vẻ kém hơn một chút, chủ yếu là giao tiếp quá khó khăn.”
Hôm đó sau khi lớp học kết thúc, từ thư viện ra ngoài tôi vẫn luôn tán gẫu cùng Hạ Sơ Ý.
“Cậu em ở quán bar hôm qua có vóc dáng khá đẹp, chỉ tiếc vừa mở lời đã hỏi mình có ý định kết hôn không, anh ta mới 21 tuổi, kết hôn sớm để làm gì chứ, làm mình sợ quá trời!”
“Mình vẫn thích…”
“Em thích gì?”
Lịch sử luôn có sự tương đồng đáng kinh ngạc. Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, như ác quỷ, vang lên trên phố nước ngoài, kỳ lạ và rõ ràng trong tai tôi.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ. Tôi lập tức quay đầu chạy.
Người phía sau phản ứng nhanh hơn, nắm chặt lấy tôi.
Người đó cười rồi nói: “Chạy cái gì?”
Đúng vậy! Tôi chạy cái gì chứ!
Tôi cười gượng, quay phắt lại ôm chặt lấy eo người đó: “Tôi vẫn thích anh, ông xã, em rất nhớ anh…”
“Nhớ tôi cả năm không liên lạc, nhớ tôi đến nỗi trốn ra nước ngoài, nhớ tôi tìm em đến tận bây giờ?”
Tôi cười gượng: “Em, em chỉ là muốn đợi chị em tốt khỏe lại rồi…”
“Cô ấy khỏe lại rồi, còn em có nghĩ đến tôi không?”
Lúc này tôi mới nhận ra dáng vẻ Kỷ Tư Đình tiều tuỵ đến nhường nào. Áo sơ mi của anh vốn luôn chỉnh tề thì giờ còn không cài nổi nút trên cùng.
Điều kỳ lạ nhất là tay anh không còn chuỗi vòng hạt đó nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thich-mot-chut/chuong-1112-khong-ai-co-the-ngan-can-viec-toi-thich-em.html.]
“Vòng hạt của anh đâu?”
“Sau khi biết em bỏ trốn, tôi tức giận ném vỡ rồi.”
Tôi: "?"
Cảnh tượng này nghe quen thuộc quá, sao lại không bảo vệ được vòng hạt của thái tử gia chứ!
“Kỷ Tư Đình, cậu trở về với anh ấy đi.”
Hạ Sơ Ý không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh tôi. Cô ấy nhìn tôi, nở nụ cười tươi rói:
“Mình đã sớm không còn vấn đề gì nữa rồi, không thể bắt cậu phải đồng hành cùng mình được. cậu phải có cuộc sống của riêng mình, mình cũng phải học cách độc lập rồi.”
“Nhưng…”
Hạ Sơ Ý nhìn về phía xa: “Thực ra mình cũng khá cảm kích cuộc phiêu lưu này, bây giờ vết thương gần như đã lành, mình cũng phải chuẩn bị bắt đầu hành trình mới.”
12.
Về nước không lâu, Chu Khai đến tìm tôi vài lần. Anh ta đã không còn khí thế như trước đây. Kỷ Tư Đình nói với tôi, từ khi Hạ Sơ Ý rời đi, Chu Khai không còn làm kinh doanh mà chuyên tâm tìm kiếm cô ấy. Giống như mất đi mục tiêu và phương hướng, chỉ lặng lẽ sống tại cửa hàng sửa xe.
Anh ta cầu xin tôi cho biết Hạ Sơ Ý ở đâu: “Tôi biết mình không xứng đáng, chỉ muốn… gặp cô ấy một lần, xác nhận cô ấy có sống tốt không.”
Tôi đã chuyển lời này đến Hạ Sơ Ý. Cô ấy do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Tôi không biết hôm đó họ đã nói gì. Nhưng rất nhanh Chu Khai đã rời đi. Sau đó anh ta ghi danh vào trường, chỉ học ban đêm cũng bắt đầu lại công việc kinh doanh.
Tôi biết theo cách thiết lập nhân vật và hào quang của Chu Khai, việc khôi phục lại sự nghiệp là chuyện trong tầm tay.
Nhưng nhiều năm sau, bên cạnh Chu Khai không còn bất kỳ người phụ nữ nào nữa.
Sau này, Hạ Sơ Ý tốt nghiệp và bắt đầu du lịch vòng quanh thế giới. Cô gái từng đi ngủ một mình cũng cảm thấy sợ giờ đang một người một máy ảnh trên sa mạc tìm kiếm những khoảnh khắc đẹp nhất, chinh phục những ngọn núi hiểm trở để chụp những bông hoa đẹp nhất, tìm những con ngựa dũng mãnh trên đồng cỏ mênh mông, ngắm hoàng hôn hùng vĩ giữa bão cát.
Chu Khai không còn đến gần cô ấy nữa. Chỉ là mỗi lần cô đến một nơi mới, Chu Khai cũng “biến mất” vài ngày.
Như một con ch.ó trung thành, theo dấu chân của Hạ Sơ Ý để bảo vệ cô.
Tôi không hiểu.
“Nếu thật sự yêu như vậy, tại sao lúc trước lại ép Hạ Sơ Ý làm những việc cô ấy không thích?”
“Không phải ai cũng hiểu được cách yêu, không phải mọi cách yêu thương đều sẽ được đối phương chấp nhận.”
“Có những người, càng yêu thì càng dễ coi người khác như tài sản của mình, xem như vật phụ thuộc của mình, cảm thấy như mình có quyền kiểm soát cuộc sống của người khác.”
“Chu Khai là em trai của anh đấy, sao nghe như anh có oán hận với cậu ấy thế, không muốn cậu ấy và chị em tốt của tôi tái hợp à?”
“Họ có tái hợp hay không thì có liên quan gì đến ông đây chứ.”
Kỷ Tư Đình hừ lạnh: “Bạn gái cũ của nó lừa vợ ông đây bỏ đi một năm, em hy vọng tôi sẽ đối xử tốt với nó sao? Nếu không phải vì tên ngốc này, ông đây đã sớm cầu hôn thành công rồi.”
Tôi: "?"
Xin anh đó, anh có thể có chút phong thái của thái tử gia hay không vậy!
Tôi hỏi Kỷ Tư Đình: “Kết cục của cuốn tiểu thuyết này, họ có ở bên nhau không? Hình như em chưa xem hết.”
Kỷ Tư Đình nhướn mày: “Quan trọng lắm à? Chúng ta đều là chủ nhân của chính mình.”
“Giống như bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản, việc tôi thích em.”
(Hoàn)