Thích Một Thái Giám Thì Đã Sao? - Chapter 4
Cập nhật lúc: 2024-05-19 14:09:57
Lượt xem: 2,278
*06*
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Bùi Hiên đã sớm vào cung.
Để lại Tiểu Đức Tử ở trong phủ hầu hạ ta.
Dùng xong bữa sáng, Tiểu Đức Tử khom lưng tiến đến bên cạnh ta.
“Nương nuôi, cha nuôi sáng nay trước khi tiến cung đã dặn dò con dẫn người đến cửa hàng chọn đồ trang điểm, bây giờ nương có muốn ra ngoài không?”
Kiếp trước, việc ta đuổi Bùi Hiên ra khỏi phòng tân hôn, người trong phủ đều biết.
Tiểu Đức Tử bởi vậy đối với ta có thành kiến rất lớn, nhìn thấy ta liền trợn trắng mắt.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Chưa bao giờ gọi ta là nương nuôi như hôm nay.
Ta nghĩ đến món quà nhỏ tối hôm qua hắn đưa tới, còn có khuôn mặt hồng hồng của Bùi Hiên, không nhịn được cười khẽ thành tiếng.
“Không đi, đợi lát nữa còn có người tới cửa bái phỏng.”
Tiểu Đức Tử cũng là người tinh khôn, cười nói ‘được’, không hỏi sâu.
Nửa canh giờ sau, giống như kiếp trước, Liễu Nhược Uyển trang điểm tinh xảo được nha hoàn tùy thân vây quanh xông vào phủ đệ Bùi Hiên.
“Nghe nói bọn họ có nhiều cách để hành hạ người khác, ngươi vừa vặn đã trải qua, nói cho ta một chút đi!”
Trong mắt Liễu Nhược Uyển lóe lên vẻ hưng phấn xem kịch.
Nha hoàn bên cạnh nàng cũng hướng ta ném tới ánh mắt khinh bỉ, biểu tình ghét bỏ rồi lại không thiếu tò mò.
Các nàng muốn ép ta tự tay xé rách vết sẹo của mình, giúp bọn họ tìm kiếm niềm vui.
Chiêu này đặc biệt hữu dụng đối với ta kiếp trước.
Khi đó ta căn bản chịu không nổi những ánh mắt khinh bỉ này, không nhịn được mắng Liễu Nhược Uyển cảm thấy hứng thú như vậy không bằng tự mình tìm thái giám cảm thụ.
Nói xong ta liền bị nàng tát một cái.
Sau đó Hạ Cảnh Xuyên biết chuyện này, đêm đến, vọt vào phủ đệ Bùi Hiên bóp cổ ta.
Đôi mắt bởi vì phẫn nộ mà trở nên đỏ tươi.
Hoàn toàn không còn sự dịu dàng trên giường như trước nữa.
“Có phải lúc trước ta đối với ngươi quá tốt? Khiến ngươi quên thân phận nô tỳ của mình rồi?”
“Một con ch.ó ta nuôi ở bên người cũng dám cắn chủ nhân?”
Ta vùng vẫy, gần như không thở nổi.
Ngay lúc ta cho rằng mình sẽ chết, Hạ Cảnh Xuyên buông ta ra, từ trên cao nhìn xuống, ngữ khí lạnh lùng đến cực điểm: “Ngày mai quỳ xuống trước cửa phủ Tể tướng xin lỗi Nhược Uyển, nếu không đừng trách ta nhẫn tâm g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi.”
Ta ôm cổ, thống khổ ho khan.
Nhưng ta vẫn đáp ứng.
Bởi vì ta là nô tỳ đê tiện.
*07*
Lần này, ta không im lặng không lên tiếng nữa, tránh để cho người ta chê cười.
Ngược lại làm bộ thương tâm cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Nô tỳ không biết, tối hôm qua nô tỳ...... ngủ ở nhà riêng.”
Tiểu Đức Tử liếc ta một cái, có chút nghi hoặc, nhưng vẫn yên lặng cúi đầu.
Ta cố ý không nói Bùi Hiên cũng ngủ ở thiên phòng, làm cho Liễu Nhược Uyển lầm tưởng ta là không được Bùi Hiên chào đón, bị đuổi tới thiên phòng.
Quả nhiên nàng cũng nghĩ như vậy, khóe miệng bất giác nhếch lên.
“Nhìn xem, loại người như ngươi, ngay cả thái giám cũng không chịu lấy, thật thất bại a!”
Sau khi biết ta sống không tốt, Liễu Nhược Uyển hài lòng đứng dậy hồi phủ.
Ta nhìn chằm chằm bóng lưng nhẹ nhàng xinh đẹp của nàng, mặt không chút thay đổi lau đi nước mắt trên mặt.
Thất bại?
Kiếp trước ta là rất thất bại.
Làm nô tỳ cả đời, cuối cùng còn nhìn lầm người, bỏ lỡ người duy nhất đối tốt với ta.
Nhưng kiếp này, ta không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Ta vẫn muốn Bùi Hiên thiên vị mình.
Nhưng không muốn trở thành điểm yếu của hắn.
Ta quay đầu, nhìn chim khách nhảy nhót trên cành bên cạnh, nắm chặt quyền.
Ta không muốn làm nô tỳ nữa.
Ta sẽ leo lên cao hơn.
Leo đến vị trí mà Hạ Cảnh Xuyên và Liễu Nhược Uyển đều không bắt nạt được.
Còn có những tội danh của bọn họ, lần này đừng hòng ném nó lên đầu Bùi Hiên.
*08*
Cho dù đã ngủ chung một giường, mấy ngày sau ta vẫn chưa gặp lại Bùi Hiên.
Hắn đang trốn ta.
Ta ngóng thật lâu, mới đợi được ngày hắn từ trong cung trở về.
Tiểu Đức Tử đã sớm chờ ở cửa nghênh đón.
“Cha nuôi, người rốt cục đã về!”
Bùi Hiên nhàn nhạt gật đầu, chuẩn bị giống như thường ngày không nói tiếng nào mà đi tắm.
Nhưng sau khi đi được hai bước, không được tự nhiên giật giật môi: “Nàng ấy đâu?”
Âm thanh quá nhỏ.
Tiểu Đức Tử cúi đầu xách đèn lồng cho hắn căn bản không nghe rõ, ngược lại cảnh giác nhìn bốn phía.
“Đã vào thu sao còn có muỗi vo ve? Cha nuôi ngày mai đừng quên bôi chút thảo dược chống muỗi.”
Bùi Hiên dừng bước, hắn luôn luôn bình tĩnh, lại đang cắn chặt hàm răng.
Nhưng đối mặt với đứa con nuôi chỉ có mười tuổi này, hắn vẫn bất đắc dĩ lớn tiếng một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thich-mot-thai-giam-thi-da-sao/chapter-4.html.]
“Vân Nương đâu? Nàng mấy ngày nay có ra ngoài hay không?”
Tiểu Đức Tử gãi gãi trán: “Nương nuôi mấy ngày hôm trước vẫn không đợi được người, hôm nay liền đi ngủ trước, cũng không ra ngoài mua mì, nói là muốn người đi cùng.”
Bùi Hiên cảm nhận được trái tim mình dừng lại trong nháy mắt.
Tuy rằng không biết Vân Nương rốt cuộc vì sao thay đổi tính tình, nhưng là vừa nghĩ tới mấy ngày trước chính mình nghe được câu kia “Chúng ta cùng nhau sống tốt đi”, Bùi Hiên nhịn không được nhếch khóe miệng.
Giờ phút này, hắn nhìn căn phòng Vân Nương ngủ, cúi đầu che đi ý cười trong mắt.
Lập tức, hắn nhấc chân, đi về hướng khác.
Tiểu Đức Tử nhanh chóng chặn đường hắn.
“Nương nuôi nói nếu ngài trở về, trước hết hãy đến tìm người!”
Bùi Hiên vươn cánh tay dài, dứt khoát đẩy Tiểu Đức Tử sang bên cạnh, tự mình tắm rửa ăn cơm, bước chân nhẹ nhàng.
Tiểu Đức Tử lảo đảo hai bước, sau khi đứng vững vội vàng đuổi theo, đi theo bên cạnh Bùi Hiên, muốn nói lại thôi.
Cho đến khi Bùi Hiên thu dọn xong, trên người chỉ còn mặc bộ nội y rộng thùng thình, mở cửa thư phòng, thấy ta đang đứng đối diện, hai tay khoanh trước ngực.
Bùi Hiên ngẩn người, ra vẻ trấn định hỏi ta: “Ngươi...... Ngươi không phải đã ngủ rồi sao?”
Ta đúng lý hợp tình trả lời: “Lừa ngươi thôi, ta biết ngươi sẽ không nghe lời đi gặp ta, cho nên ta ở đây chờ ngươi.”
Bùi Hiên bị ta vạch trần ý nghĩ chân tay luống cuống, liếc mắt sang một bên, lui về phía sau một bước muốn chuồn.
Ai ngờ Tiểu Đức Tử ở một bên im lặng chắn phía trước, đẩy hắn vào trong phòng, lưu loát đóng cửa khóa lại.
“Bùi Tri Đức!”
“Cha nuôi ngài đừng trách ta a! Là nương nuôi bảo ta làm như vậy!”
Thanh âm của Tiểu Đức Tử càng lúc càng xa.
Bùi Hiên tức giận nở nụ cười, con ngươi hẹp dài đẹp mắt hơi cong lên.
Thấy vậy tim ta run lên.
Hắn...... Sao lại đẹp trai như vậy......
Kiếp trước sao ta không phát hiện ra?
Ta vô cùng hối hận, vì muốn bù đắp con mắt vụng về kiếp trước của mình, từng bước một tới gần Bùi Hiên.
Hắn trong nháy mắt thu hồi ý cười, giống như một tiểu tức phụ bị ta bức tới sau cửa, ánh mắt bối rối.
“Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?”
Ta dùng ngón tay chọc vào n.g.ự.c hắn: “Đều là phu thê rồi, còn có thể làm gì?”
Khi một chữ cuối cùng rơi xuống, ta cũng không biết mình là cố ý hay vô tình, ngón tay trượt một cái, đụng vào phần n.g.ự.c đang lộ ra bên ngoài của hắn.
Bùi Hiên cả người cứng đờ, mãnh liệt nắm lấy tay đang loạn động của ta, tròng mắt đen dần trầm xuống.
“Vân Nương, ngươi nếu là nhàm chán muốn lấy ta làm trò tiêu khiển, cũng được. Nhưng hôm nay, hãy dừng ở đây đi.”
Quả nhiên, hắn vẫn cho rằng ta đang trêu chọc hắn.
Bị ta suốt ngày tỏ thái độ chán ghét, hắn đương nhiên không dễ dàng tín nhiệm ta như vậy.
Ta trừng mắt nhìn, đè nén chua xót trong lòng, cầm tay hắn, cùng hắn mười ngón đan vào nhau.
“Ta không lấy ngươi làm tiêu khiển, ta thật sự muốn cùng ngươi làm phu thê.”
Bùi Hiên muốn tránh, rồi lại sợ làm ta bị thương nên không dám dùng sức, cuối cùng chỉ có thể tùy ý để ta nắm tay hắn.
“Phu thê? Ta là thái giám, sao có thể làm phu thê gì với ngươi?”
“Vậy tại sao ngươi cưới ta?”
“Bởi vì…” Bùi Hiên dừng một chút, thanh âm trở nên vô cùng xa cách, “Bởi vì thành hôn với ta, sẽ khiến ngươi mang tiếng xấu là bám áo hoạn quan, như vậy phủ Tể tướng cùng phủ Tướng quân bên kia ta cũng coi như dễ ăn nói.”
Ta ngay lập tức hiểu ý tứ tự giễu trong lời nói của hắn.
Bùi Hiên cho dù đã trở thành thân cận của Hoàng đế, cơ hồ có thể nói dưới một người trên vạn người, nhưng hắn vẫn tự khinh thường chính mình.
Mà quan viên trong triều đối với hắn khinh bỉ, còn có sự chán ghét của ta lúc trước đối với hắn không chút che giấu, đều thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn - thân là một hoạn quan không xứng được đối xử như người bình thường.
Nhưng không ai để ý hắn từ một tiểu thái giám tứ cố vô thân leo lên địa vị cao như thế, đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Nhưng mà kiếp trước, Bùi Hiên lại vì ta mà vứt bỏ hết thảy mọi thứ mà hắn thật vất vả mới đạt được.
Đồ ngốc.
Nghĩ vậy, nước mắt không khống chế được trào ra.
Bùi Hiên luống cuống, nhưng hắn cố nén động tác đưa tay lau nước mắt cho ta, tiếp tục nói những lời khó nghe.
“Vân Nương, ta không biết ngươi vì cái gì đối với ta thay đổi thái độ, nhưng ta không phải người tốt, cho nên...Tránh xa ta ra.”
Nói đến phần sau, hắn nhẫn tâm giãy khỏi bàn tay mười ngón tay đan vào nhau của ta, đi qua một bên muốn kéo dài khoảng cách với ta.
Lại bị ta nhẹ nhàng kéo lấy góc áo, đ.â.m thủng vỏ ngoài ra vẻ lạnh lùng cứng rắn của hắn.
“Bùi Hiên......”
“Ta biết ngươi thích ta.”
“Ngươi đối với ta lạnh lùng, không muốn cùng ta quá mức thân mật, một là vì lừa gạt Liễu Nhược Uyển cùng Hạ Cảnh Xuyên, hai chính là phòng ngừa ta bị địch nhân của ngươi nhớ mặt, trở thành điểm yếu của ngươi.”
“Đúng không?”
Những lời này giống như đá vụn đập vào mặt hồ, làm từng đợt gợn sóng khiến người ta hoa mắt.
Bùi Hiên dừng bước, bàn tay buông xuống bên người đột nhiên nắm chặt.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, cuối cùng hắn cũng quay đầu lại nhìn ta, trong mắt là sự lạnh lẽo mà ta chưa từng thấy.
“Không đúng.”
“Lâm cô nương cũng quá tự mình đa tình rồi, Bùi mỗ đứng ở vị trí này, nữ nhân nào chưa từng thấy qua, ngươi quá bình thường, ta vì cái gì thích ngươi? Cưới ngươi, bất quá là vì lấy lòng Tể tướng phủ, giúp ta ở triều đình bớt đi một trở ngại mà thôi.”
Bùi Hiên lần này, không gọi ta Vân Nương.
Mà là gọi Lâm cô nương.
Ta giật mình tại chỗ.
Hắn lại túm lấy góc áo, đi tới trước bàn ngồi xuống, tiện tay lật sách lên.
Không nhìn ta thêm một lần nào.
Đêm nay thật là lạnh.