Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

"THIÊN HẠ" CỦA TIÊU KỲ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-22 19:26:29
Lượt xem: 998

12.

 

Không thể trách ta nhát gan.

 

Ta sống hai kiếp, kiếp trước sinh trong gia đình trọng nam khinh nữ.

 

Nói về vật chất, ta không thiếu thốn gì.

 

Nhưng bất kể là cha hay mẹ ta, điều nói nhiều nhất với ta là:

 

"Con không thể nhịn một chút được sao? Con không thể nhường một chút được sao? Nó là em trai con đấy!"

 

Hoặc là nói: "Con phải ngoan một chút, đừng gây rắc rối cho gia đình, đừng gây rắc rối cho em trai con."

 

Từ nhỏ bị giáo dục kiểu tẩy não như thế, dẫn đến trong xương cốt ta đã yếu đuối rồi.

 

Gặp rắc rối có thể trốn thì trốn, thấy người không dễ đối phó, ta ước gì có thể ngay lập tức biến thành chim cút, giả vờ như không tồn tại.

 

Kiếp trước ta c.h.ế.t dưới bánh xe.

 

Hôm đó là ngày nhập học của em trai ta.

 

Ta đã xem trước đường đi, đẩy hành lý đi trước.

 

Mẹ ta và em trai đi sau.

 

Khi qua đường, ta còn đang nghĩ nên dẫn họ đi đâu ăn cơm.

 

Mẹ ta đột nhiên hét lên: "Tô Thanh Thanh! Con không biết chăm sóc em con à!"

 

Ta quay lại, hóa ra là một chiếc xe đang xượt qua em trai, may mà mẹ kéo nó lại một chút.

 

Ta đang định giải thích thì bùm——

 

Khi ngã xuống, ta nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của mẹ, không cảm thấy đau, chỉ muốn nói một câu:

 

"Ồ, cuối cùng mẹ cũng nhìn thấy con rồi."

 

Đến kiếp này còn không cần phải nói nữa.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Sinh ra đã định sẵn giai cấp ta thuộc về.

 

Ta luôn bị mẹ nhắc nhở phải nhịn, phải nhường, phải làm vừa lòng.

 

Làm vừa lòng tỷ tỷ, làm vừa lòng đại phu nhân, làm vừa lòng cha mình.

 

Nếu không làm tốt ta không sao, nhưng mẹ ta phải chịu khổ.

 

Kiếp này mẹ ta một lòng một dạ tốt với ta, ta không nỡ để bà chịu khổ.

 

Vậy nên bây giờ bảo ta phải thẳng lưng lên sau hai kiếp, đi gây rắc rối một cách đàng hoàng, ta…

 

Chân ta run.

 

"Ra dáng chút." Tiêu Kỳ nói trong đầu, "Trẫm sẽ chống lưng cho ngươi."

 

13.

 

Ta thẳng lưng, cầm ly rượu, lắc lư eo, tỏ ra khí thế của yêu phi.

 

"Tỷ tỷ uống rượu một mình, buồn quá phải không?"

 

Yến tiệc chia nam nữ ngồi riêng, nhưng vẫn nhìn thấy nhau.

 

Cao Quý Phi gần như cắn nát môi, vừa thấy ta đã mắng: "Tiện nhân!"

 

"Vô lễ!"

 

Ta giật mình, nhận ra là giọng của Tiêu Kỳ trong đầu.

 

"Người ta còn chưa mắng ngài, ngài giận gì…"

 

Tiêu Kỳ không nói gì nữa.

 

Ta mỉm cười nhìn Cao Quý Phi: "Tỷ tỷ sao giận dữ thế, càng phải uống ly rượu này để hạ hỏa."

 

"Một tiểu tiệp dư nhỏ bé, cũng xứng kính rượu cho bổn cung?"

 

Cao Quý Phi đứng bật dậy, đập bể ly rượu của ta.

 

Ờ...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-ha-cua-tieu-ky/chuong-5.html.]

Phải làm sao đây…

 

Tiêu Kỳ: "Đánh thẳng."

 

Ta: "Hả?"

 

"Đánh!" Tiêu Kỳ, "Hồi trước nàng ta đánh ngươi thế nào, giờ ngươi đánh lại thế ấy."

 

Tay ta run run.

 

Chưa kịp nghĩ tại sao Tiêu Kỳ biết Cao Quý Phi đã đánh ta, ta nhớ lại những cái tát hồi đó, mặt ta sưng cả mấy ngày...

 

Ta liếc nhìn phía nam, thấy Cao Thừa Tướng đã đang nhìn về phía này.

 

"Tô Thanh Thanh! Đánh đi!"

 

Ta nghiến răng, nhắm mắt, chát——

 

Không ai ngờ ta dám đánh Cao Ngân Sương, cảnh tượng lập tức hỗn loạn.

 

Tiêu Kỳ vẫn nói: "Tô Thanh Thanh, ngươi ăn cơm của ta không đủ no sao?"

 

Ta thật không dám dùng hết sức...

 

"Đánh nữa."

 

Ta:...

 

"Tô Thanh Thanh!"

 

Chát——

 

"Còn hai cái tát nữa."

 

Ta nhắm mắt tát thêm hai cái, tát đến khi Cao Ngân Sương ngơ ngác tại chỗ.

 

Bên nữ hoàn toàn náo loạn.

 

Thị nữ bên Cao Ngân Sương và thị nữ bên ta gần như sắp đánh nhau.

 

Phía nam có mấy người vội vàng chạy tới, trong đó Cao Thừa Tướng lớn tiếng mắng:

 

"Ngông cuồng! Quý phi nương nương quý giá như thế mà ngươi dám mạo phạm!"

 

Ông ta ngồi lâu trên triều đình, không nói gì cũng tự mang theo uy quyền, huống hồ lúc này dùng hết sức mà mắng.

 

Làm ta sợ lùi lại hai bước, tay vừa đánh người không tự chủ mà run rẩy.

 

Bản năng lại muốn giả vờ như chim cút.

 

"Sợ gì." Tiêu Kỳ giọng khinh bỉ.

 

Ta ngẩng đầu.

 

Thấy hắn vẫn bình tĩnh như thường, bước đi thong dong, mắt lấp lánh ánh sáng đẹp đẽ.

 

"Nhìn xem trẫm chống lưng cho ngươi thế nào."

 

14.

 

"Hoàng thượng!"

 

Dù sao Tiêu Kỳ cũng ở gần hơn, hắn vừa tới, ta và Cao Ngân Sương đồng thanh kêu lên.

 

Nhưng rõ ràng Cao Ngân Sương kêu chân thành hơn nhiều.

 

Dù sao mặt người ta cũng sắp sưng lên rồi.

 

Còn ta, thường ngày gọi người ta là cẩu hoàng đế, gọi như thế tất nhiên là giả tạo.

 

Nhưng...

 

"Thanh Thanh, nàng vừa rồi sao lại dùng sức tát Cao Quý Phi như thế?" Tiêu Kỳ nhíu mày.

 

"Hoàng thượng, hoàng thượng phải..."

 

Chưa đợi Cao Ngân Sương nói xong, Tiêu Kỳ đã lo lắng nhìn tay ta: "Tay có đau không? Có cần gọi ngự y không?"

 

Ta:...

 

Quả là ngươi giỏi.

 

Loading...