THIÊN KIM GIẢ " BỎ CỦA CHẠY LẤY NGƯỜI" - CHƯƠNG 12
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:41:56
Lượt xem: 1,044
Bỏ trốn trong đám cưới, đối với hào môn mà nói, quả thực là nỗi nhục nhã lớn.
Huống chi là cưới thay.
Có lẽ bố sẽ tức chết.
Nhưng khách khứa đều đã đến đông đủ, biết bao nhiêu đối tác làm ăn. Vì vậy, dù có tức giận đến đâu, ông cũng phải cắn răng để hôn lễ này tiếp tục.
Tôi đánh cược, chính là vào khoảng thời gian này.
Tôi thay quần áo của Từ Hoan, đeo khẩu trang và mũ, vội vàng rời khỏi khách sạn theo kế hoạch đã định.
Rẽ trái 20 mét khi ra khỏi khách sạn, tôi nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen.
Liếc nhìn biển số xe, tôi lập tức lên xe.
Tài xế hành động rất nhanh, đưa tôi rời đi ngay.
Nửa tiếng sau, tôi đến một sườn núi.
Ngôn Xuyên đã đợi tôi ở đây từ lâu.
"Hành lý đã để vào trong cho cô rồi."
Anh ấy liếc nhìn chiếc máy bay riêng phía sau, rồi nói tiếp: "Chắc chắn sẽ không bị phát hiện chứ?"
Tôi lắc đầu.
Tôi và Từ Hoan cùng cầu xin ông ngoại, có lẽ ông nhớ đến người con gái đã khuất, hoặc có lẽ tôi đã để lại chút tình cảm nào đó trong lòng ông khi còn nhỏ.
Cuối cùng ông cũng đồng ý với yêu cầu của chúng tôi.
Tôi bỏ trốn, Từ Hoan thế chỗ.
Ông ngoại sẽ giúp chúng tôi xóa sạch mọi dấu vết.
Còn Ngôn Xuyên, từ lần gặp mặt ở nhà hàng hôm đó, tôi đã biết có thể lợi dụng máy bay riêng của anh ấy để đưa tôi ra nước ngoài.
May mà mọi chuyện đều suôn sẻ.
"Đã nghĩ ra sẽ đi đâu chưa?"
Ngôn Xuyên nhận lấy bó hoa hồng lớn từ tay người giúp việc, rồi đưa cho tôi.
Nhìn bó hoa hồng trước mặt, tôi nhớ đến lời người nào đó đã nói với tôi năm mười tuổi.
Vùng Vân Châu của nước M.
Trên hòn đảo cách đó mười nghìn km về phía nam có một trang viên, trong trang viên có mười vạn đóa hồng.
Vì vậy...
"Vân Châu vậy."
Hình như câu trả lời này nằm trong dự đoán của anh ấy, anh ấy mỉm cười, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa.
"Tặng cô."
Ngôn Xuyên, anh ấy đã tặng tôi trang viên Hoa Hồng mà anh ấy nâng niu như báu vật.
"Thật sự nỡ sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-kim-gia-bo-cua-chay-lay-nguoi/chuong-12.html.]
Tôi nhìn chiếc chìa khóa trong tay, cảm thấy hơi nghẹn ở ngực.
Tôi mỉm cười, liếc nhìn đồng hồ. Sau đó, tôi đưa điện thoại cho Ngôn Xuyên, anh ấy sẽ giúp tôi xóa sạch mọi dấu vết.
Ở nước M, tôi sẽ có một thân phận hoàn toàn mới.
Sẽ không còn ai tìm thấy tôi nữa.
Trước khi lên máy bay, Ngôn Xuyên kéo tay tôi lại.
"Có lẽ cô còn có thể suy nghĩ thêm, ở lại đây gả cho tôi."
Tôi không biết Ngôn Xuyên đã lấy hết bao nhiêu can đảm mới nói ra được những lời này.
Ngôn Xuyên luôn che giấu cảm xúc, anh ấy muốn giữ tôi lại.
"Tiểu Tiệp, anh hy vọng người đó là em."
Giọng anh ấy trầm xuống rất nhiều.
Tôi càng thấy khó chịu hơn.
Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn.
Bầu trời xanh thăm thẳm vô tận, là sự tự do mà tôi hằng khao khát.
Khóe mắt hơi cay cay, tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
"Ngôn Xuyên, anh chắc chắn có thể cưới em sao?"
Tôi quay lại nhìn anh ấy, nói ra sự thật tàn nhẫn này.
Trưởng nam được nhà họ Ngôn coi trọng nhất, sao có thể cưới một đứa con gái nuôi bỏ trốn của nhà họ Từ?
Ngôn Xuyên chưa đủ lông đủ cánh, không thể tự quyết định được.
Vì vậy...
Những lời hứa này đều không thể thực hiện được.
Ngôn Xuyên im lặng, tôi đưa tay véo má anh ấy như hồi nhỏ.
Giả vờ thoải mái: "Đợi đến ngày anh có quyền lực tuyệt đối, hãy đến cưới em nhé."
Chỉ là bây giờ, tôi phải rời đi rồi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi kiên quyết bước lên máy bay.
Không ngoảnh đầu lại nữa.
Tôi bỏ chiếc chìa khóa vào túi, trong túi còn có một chiếc trâm cài tóc bằng vàng hồng được chạm khắc tinh xảo.
Máy bay từ từ cất cánh, bóng dáng Ngôn Xuyên ngày càng nhỏ dần.
Nhưng tầm nhìn của tôi lại ngày càng rộng mở.
Vùng Vân Châu của nước M, trang viên Hoa Hồng với mười vạn đóa hồng.
Sẽ là nơi dừng chân cuối cùng của tôi.