Thiên Kim Giả Lật Bài Rồi - Chương 7 8
Cập nhật lúc: 2024-09-19 09:57:57
Lượt xem: 6,002
7
Tô Doanh ném vòi nước xuống, lúc này những cô gái kia mới nhận ra là cô ấy.
“Tô Doanh, cậu điên rồi à, cô ta đã cướp mười mấy năm cuộc sống của cậu, vậy mà cậu còn giúp cô ta sao?”
“Có phải cậu bị cô ta ức hiếp, giận mà không dám nói, nên phải giúp cô ta không? Cậu cứ nói ra, bọn tôi sẽ giúp cậu.”
Tô Doanh chỉ kéo tay tôi, lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Tôi ghét nhất những kẻ hèn nhát, nếu thích cái gì thì tự mình cố gắng mà giành lấy, bắt nạt người khác thì được gì?”
“Tô Uyển Uyển là em gái tôi, suốt đời cũng là em gái tôi. Nếu các cậu còn dám động vào cô ấy, đừng trách tôi không khách sáo.”
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️
Cô ấy kéo tôi đi một cách dứt khoát, khoảnh khắc đó, nhìn vào khuôn mặt nghiêng của cô ấy, tôi chỉ thấy cô ấy tỏa sáng.
Tô Doanh đưa tôi đến phòng y tế, bảo tôi thay bộ đồ thể thao.
Sau khi tôi thay đồ xong, cô ấy lấy khăn giấy lau mặt cho tôi.
“Cậu khóc cái gì?”
Tôi chạm tay lên mặt, lúc này mới nhận ra mình đã khóc từ bao giờ.
“Xin lỗi, em đã cướp đi mười ba năm cuộc đời của chị, em luôn nghĩ chị không thích em. Cảm ơn, cảm ơn chị đã giúp em.
Tô Doanh đáng lẽ phải ghét tôi, nhưng cô ấy lại giúp tôi.
Cô ấy lau mặt tôi qua loa, lau đến nỗi mặt tôi đau rát.
Mặc dù cô ấy lúc nào cũng giữ một gương mặt lạnh lùng và ít cười, nhưng tôi cảm thấy như mình đã hiểu cô ấy thêm một chút. Cô ấy chỉ là người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp, chỉ là không giỏi biểu đạt mà thôi.
“Em còn cười à, em ngốc thật đấy.”
“Em thực sự ngốc hơn chị. Dù cố gắng thế nào, em cũng không thể đạt được thành tích tốt nhất.”
Cô ấy ngừng lại một chút, “Em không biết thì có thể hỏi chị.”
Tôi vui mừng trong lòng, “Cảm ơn chị.”
Cô ấy giúp tôi lau mặt, rồi thu dọn quần áo bẩn của tôi vào một chiếc túi nhựa, sau đó quay đầu hỏi, “Em không nghi ngờ chị là người đã tiết lộ chuyện đó sao? Dù sao chị cũng là người hiểu rõ nhất chuyện này, hơn nữa em nghĩ chị ghét em.”
Tôi ngây ra một lúc, nhìn cô ấy một cách ngốc nghếch, “Nhưng nếu chị muốn nói, thì chị đã nói từ lâu rồi, không thể nào là chị được.”
Mặc dù Tô Doanh rất lạnh lùng, nhưng cô ấy làm việc luôn quang minh chính đại, sẽ không bao giờ làm những việc như thế sau lưng người khác. Hơn nữa, trực giác của tôi nói rằng không phải là cô ấy.
Tô Doanh ngơ ngác nhìn tôi, xoa đầu tôi, “Em đúng là ngốc, chưa từng đọc truyện về thiên kim thật giả sao?”
Tôi lắc đầu, sau đó lại gật đầu, “Em có đọc, nhưng trong đó giả thiên kim đều là người xấu.”
Tôi chính là kẻ xấu đó.
Tô Doanh đột nhiên bật cười, làm rối tung tóc tôi, “Ngốc thật.”
Tôi hiếm khi thấy cô ấy cười, nhưng khi cô ấy cười thật sự rất đẹp, nụ cười như làn gió nhẹ thổi tan những đám mây mù trong lòng tôi suốt bao năm qua.
8
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-kim-gia-lat-bai-roi/chuong-7-8.html.]
Người nhà họ Lưu lại tìm tôi thêm vài lần, nhưng tôi đều không thỏa hiệp.
“Tôi không sợ các người nói gì nữa, dù sao thì mọi người trong trường cũng đã biết hết chuyện của tôi rồi.”
Lưu Vĩ và bà Lý chửi mắng tôi, nói tôi không biết điều.
“Mày ở nhà họ Tô sống khúm núm, chúng đều biết mày là con của chúng tao, không ai thích mày cả. Mày coi thường chúng tao, nhưng mày và chúng tao đều giống nhau, chỉ là những con chuột bẩn trong cống rãnh, suốt đời không thể nhìn thấy ánh sáng.”
Không lấy được tiền, họ muốn đánh tôi, chửi rủa rất ác độc.
Tôi đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể làm như không nghe thấy.
Dù sao tôi cũng tuyệt đối không cho họ bất kỳ đồng nào.
Trong trường, mấy cô gái đó không dám bắt nạt tôi công khai nữa, nhưng họ lại âm thầm cô lập tôi.
Nhiều khi, bạo lực lạnh và thái độ cô lập còn đáng sợ hơn tổn thương về thể xác.
Không ai muốn chơi với tôi. Họ vẽ hình con chuột lên bàn học của tôi, đổ nước rửa chén lên đồ đạc của tôi, không ai nói chuyện với tôi, thậm chí khi phát bài kiểm tra cũng cố ý bỏ qua tôi.
Tôi không phản kháng, cũng không nói gì, chỉ im lặng học tập.
Tô Doanh nói đúng, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.
Thay vì bận tâm đến những chuyện này, tôi nên tập trung học tập và tự mình đạt được thành tích.
Hơn nữa, tôi còn có Tô Doanh bên cạnh.
Có lẽ từ sau sự việc trước đó, Tô Doanh trở nên gần gũi với tôi hơn, gần như lúc nào cũng ở bên tôi.
Cô ấy dùng hành động để chứng minh rằng cô ấy luôn đứng về phía tôi, nhà họ Tô không hề ruồng bỏ tôi.
Ngoài cô ấy, còn có Lương Khải – lớp trưởng.
Cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, thường phát bài kiểm tra riêng cho tôi và giúp tôi lau đi những vết bẩn trên bàn.
Những cô gái khác nghĩ rằng cậu ấy thích tôi. Có người nói anh ấy mắt mù, hoặc bị tôi quyến rũ, rằng tôi là con nhà nghèo và biết dùng những mánh khóe hèn hạ để dụ dỗ người khác.
Tôi thật sự không hiểu. Rõ ràng họ nói tôi xấu, nhưng lại bảo tôi giỏi quyến rũ người khác. Chẳng phải điều đó tự mâu thuẫn sao?
Chúng tôi không kể cho gia đình về việc bị bắt nạt.
Anh trai tôi đã vào đại học và rất bận rộn, bố mẹ cũng đang bận với công việc kinh doanh, gặp một số vấn đề nên họ phải đi sớm về muộn mỗi ngày. Tôi không muốn làm phiền họ.
Khi tôi nói vậy, Tô Doanh im lặng nhìn tôi, xoa đầu tôi rồi thở dài. Có lẽ vì tôi thường bị bắt nạt, cô ấy càng ngày càng thở dài mỗi khi nhìn tôi.
Khi sắp tốt nghiệp lớp 12, Lương Khải nhận được thư mời từ một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, nhiều bạn cùng lớp cũng dự định đi du học.
Tôi và Tô Uyển đều chọn tham gia kỳ thi đại học trong nước.
Du học cần rất nhiều tiền, kể từ khi biết thân phận của mình, tôi đã cố gắng tiết kiệm, không muốn tốn quá nhiều tiền của nhà họ Tô.
Lương Khải hẹn tôi ra ngoài, nói rằng sắp đi du học nên có vài điều muốn nói với tôi.
Lời cậu ấy nói có chút mờ ám, như thể sắp tỏ tình. Những năm qua, chỉ có cậu ấy và Tô Doanh đối xử tốt với tôi, tôi cũng rất biết ơn.. Nói về tình cảm, có lẽ tôi cũng có chút tình cảm với cậu ấy.
Tôi sửa soạn một chút.
Tô Doanh im lặng nhìn tôi, đột nhiên hỏi, “Em thích cậu ấy à?”
Tôi nghĩ một chút rồi đáp, “Có lẽ là có. Nhưng cậu ấy sắp đi nước ngoài, dù có thích nhau cũng không thể ở bên nhau. Em chỉ muốn nói rõ ràng với cậu ấy thôi.”
Tô Doanh không nói gì thêm, ôm lấy quyển đề thi của mình rồi rời đi.