Thiên Kim Giả Mau Bỏ Trốn - Chương 7 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-08-25 22:58:01
Lượt xem: 366
24
Tôi tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, trước mắt tối đen như mực.
Mới cách đây một giây Thẩm Thời Dự còn đè tôi lên ghế sau xe hơi mà hôn, sau khi nhận được cuộc gọi, anh đưa tôi đến cửa rồi vội vã bỏ đi.
Tôi cố gắng bò dậy nhưng cơ thể mềm nhũn không còn sức lực.
"Cô Quý."
Cùng với giọng nói âm u, đèn trên đầu được bật lên.
Ánh đèn trắng chói làm tôi chóng mặt hơn, tôi ngẩng đầu nhìn.
"Chu Nguyên?"
"Cô Quý quả nhiên nhận ra tôi nhỉ."
Tôi hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh bản thân.
"Chủ tịch Chu, tôi là bạn gái của Thẩm Thời Dự."
Hắn tiến lại gần, ngồi xổm xuống, nắm chặt cằm tôi.
"Cô Quý có nhan sắc thế này.
Năm đó ông đây không ngủ được với Thẩm Thời Dự, bây giờ ngủ được với cô, cũng không thiệt."
Tôi cố gắng vùng vẫy, hắn càng kẹp chặt hơn.
"Anh không sợ Thẩm Thời Dự trả thù nhà họ Chu sao?"
Đột nhiên sắc mặt hắn trở nên âm u, giơ tay tát tôi một cái đau điếng.
"Ông đây đã bị hắn chỉnh rồi."
"Năm đó là cô phải không? Chính cô đã phá hỏng chuyện tốt của ông đây.
Biết giờ sẽ bị hắn chỉnh, năm đó ông đây nên chơi c.h.ế.t cả hai đứa mày luôn."
"Đừng nói nhảm với nó nữa, mày chơi không? Không chơi thì cút ra ngoài."
Là chú hai Thẩm, ông ta bước vào với vẻ mặt âm trầm.
"Chú hai, cháu là bạn gái của Thời Dự."
Ông ta cười lạnh một tiếng.
"Hừ, trùng hợp thật, ta là kẻ thù của Thẩm Thời Dự."
Ông ta lấy ra một cái máy ảnh.
Chu Nguyên chậm rãi tiến lại gần tôi.
"Chụp cho rõ ràng vào, để cho con ch.ó hoang đó xem người phụ nữ của mình bị người khác gặm như thế nào."
Nỗi sợ hãi ập đến, tôi ra sức vùng vẫy.
Chu Nguyên đè tôi xuống, vừa tát vừa xé quần áo tôi.
Đau đến tê dại, tôi nhắm mắt tuyệt vọng hét lớn.
"Dừng lại!"
Một tiếng quát lanh lảnh như tiếng trời.
Tôi mở mắt ra, nhìn Thẩm Thời Dự như phát điên lao về phía Chu Nguyên, Chu Nguyên bị đánh ngã, anh lại lao về phía chú hai Thẩm...
Quý Tâm Nhu chạy vào theo. Cô ấy run rẩy cởi áo khoác, nhẹ nhàng quấn quanh người tôi.
"Dương Dương đừng sợ, chị đến rồi. Tụi chị đến rồi."
Tay tôi run đến nỗi không thể nắm lấy cô ấy.
"Chị ơi, chị ơi..."
Xung quanh liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Thẩm Thời Dự nhặt một thanh gỗ dưới đất, đi về phía Chu Nguyên đang thoi thóp...
"Thẩm Thời Dự, Thẩm Thời Dự!"
Anh hoàn hồn, nhìn về phía tôi.
Tôi lắc đầu, dang rộng cánh tay về phía anh.
"Thẩm Thời Dự, em đau quá. Anh ôm em đi."
Anh ném thanh gỗ xuống, chạy về phía tôi, nhưng không dám chạm vào tôi, trong mắt chứa đầy đau đớn và xót xa.
Tôi tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
"Thẩm Thời Dự, đưa em về nhé?"
Cả người anh run lên, giận dữ nhìn về phía hai người đang rên rỉ dưới đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-kim-gia-mau-bo-tron/chuong-7-het.html.]
Tôi kéo anh lại, lắc đầu.
"Thẩm Thời Dự, họ sẽ bị trừng phạt thôi."
"Ừm."
Một lúc sau, anh khàn giọng lên tiếng, rồi nhẹ nhàng bế tôi lên.
Tôi muốn cười với anh, nhưng mặt đau quá.
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt tôi.
Tôi giơ tay, vuốt nhẹ mặt anh.
"Thẩm Thời Dự, em không sợ đau đâu, em biết các anh chị sẽ đến mà..."
25
Khi tỉnh lại lần nữa, mẹ đang ngồi bên giường lau nước mắt, chị dịu dàng an ủi, bố đứng đó với vẻ mặt trầm tư.
"Mẹ ơi..."
Giọng tôi khô khốc ghê gớm.
Mẹ nắm lấy tay tôi.
"Hu hu hu mẹ đã nói không nên ở bên thằng họ Thẩm đó mà, Dương Dương của mẹ..."
Bố vừa giận vừa đau lòng trừng mắt nhìn tôi.
Chị đưa cho tôi một ánh mắt trấn an.
"Bố mẹ à, con đã tận mắt chứng kiến, vì cứu Dương Dương mà Thẩm Thời Dự suýt mất mạng đấy."
"Anh ta liều mạng thì có tác dụng gì chứ, Dương Dương bị thương nặng thế này, lại còn suýt nữa thì...
Nếu không phải Nhu Nhu xuống lầu đổ rác, tình cờ thấy con bị bắt cóc nên một mình theo sau, mẹ thật không dám tưởng tượng hậu quả hu hu hu hu."
Tôi nằm viện một tuần, bố mẹ nhất quyết không cho Thẩm Thời Dự đến thăm tôi.
Dù tôi đã hoạt bát lanh lợi trở lại, cam đoan trăm phần trăm không có chấn thương tâm lý.
26
Chú hai Thẩm và Chu Nguyên đều bị bắt, chị nói có lẽ nửa đời sau họ sẽ không ra được nữa.
Ông nội Thẩm cũng đại nghĩa diệt thân, không còn để ý đến chú hai Thẩm nữa.
Lần gặp lại Thẩm Thời Dự, anh cúi đầu đi theo sau ông nội Thẩm.
Ông nội Thẩm cười tươi.
"Chủ tịch Quý, phu nhân Quý, hôm nay lão già này đường đột làm phiền các vị rồi."
Bố mẹ ra đón người vào.
"Cụ khách sáo quá."
Thẩm Thời Dự ngồi ngay ngắn, nhưng ánh mắt sớm đã nhìn tôi thấu suốt.
Gần đây bố mẹ xuống tay nặng, cả điện thoại của tôi cũng bị tịch thu.
Nên từ hôm đó đến giờ, tôi chưa gặp lại anh, cũng chưa nói được câu nào.
Trông anh có vẻ tiều tụy không ít.
Tôi đau lòng nhìn anh một cái, anh lập tức hai mắt sáng rực, nếu có đuôi chắc đã đ.â.m thủng trần nhà rồi.
Ông nội Thẩm và bố mẹ nói chuyện một tiếng đồng hồ.
Thẩm Thời Dự và tôi đắm đuối nhìn nhau một tiếng đồng hồ.
Tiễn họ đi, chị kéo tôi lại cười tít mắt nói: "Không ngờ bố mẹ vẫn đồng ý."
"Đồng ý gì ạ?"
Chị bật cười.
"Quý Dương Dương, một tiếng đồng hồ đó, em chỉ mải mê đắm chìm trong sắc đẹp của con trai thôi à!"
Tôi ngượng ngùng cúi đầu.
"Đồng ý cho các em đính hôn đấy."
Chị bổ sung.
27
Đêm tiệc đính hôn, bố mẹ phá lệ không giữ tôi lại nữa.
Tôi bị Thẩm Thời Dự đưa thẳng từ tiệc về.
Trở về phòng cưới đã chuẩn bị sẵn.
Meo Meo