Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THIÊN KIM GIẢ VÀ CÂU CHUYỆN CỔ TÍCH - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-06-02 00:36:25
Lượt xem: 710

Chương 12

Tôi cầm năm nghìn rời khỏi nhà họ Trần.

Tôi tìm được công việc thu ngân ở siêu thị, thuê một căn phòng dưới tầng hầm.

Siêu thị là nơi Trần Tư Đồng từng làm, căn phòng giống loại mà Trần Tư Đồng từng thuê.

Tôi không thể bù đắp gì khác cho cô ấy, chỉ có thể chuộc lỗi bằng cách này.

Tôi không cảm thấy cuộc sống có sự thay đổi lớn.

Tôi lớn lên cùng truyện cổ tích, truyện cổ tích không dạy tôi thế nào là tiền bạc, thế nào là tài sản.

Chỉ có tình yêu và được yêu. Rất ngốc, nhưng tôi không thể thay đổi.

Công việc của tôi rất bận rộn và mệt mỏi, nhưng sau khi tan ca, tôi lại không thể ngủ.

Tôi thức trắng mỗi đêm đến sáng, đi làm với đôi mắt thâm quầng.

Tôi ăn ngày càng ít, ngủ ngày càng ít, ít cười và cũng ít khóc.

Dường như có một lớp sương mù bao phủ trong đầu tôi, che mờ tất cả giác quan và cảm xúc của tôi.

Cảm xúc duy nhất của tôi là không kiên nhẫn.

Không kiên nhẫn với thế giới này.

Bố mẹ tôi không tìm tôi nữa.

Có vẻ như thực sự đã đường ai nấy đi.

Nhưng anh trai tôi, có lần vào siêu thị mua gói kẹo cao su, sau đó đứng lạnh lùng nhìn tôi thu ngân.

Nhìn tôi mặt đờ đẫn giải thích với khách hàng rằng sản phẩm chưa được quét mã, không thể thanh toán.

Khách hàng không có tính kiên nhẫn, chỉ tay mắng mỏ tôi. Tôi mặt không biểu cảm nghe, cảm xúc không d.a.o động chút nào.

Nhưng anh tôi không chịu nổi.

Anh ấy nắm chặt cổ tay người đó, hung dữ đến mức làm người ta sợ hãi bỏ chạy.

Anh đứng trước mặt tôi, dữ tợn nhìn tôi: "Em đang trả thù ai đây?"

Anh chỉ vào đôi tay không được chăm sóc kỹ lưỡng của tôi: "Em chịu khổ cho ai xem?"

Tôi mơ màng nhìn anh ấy, nhìn ánh mắt khinh miệt của anh ấy, trong lòng đột nhiên nghĩ: "Anh ấy thực sự ghét tôi lắm nhỉ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-kim-gia-va-cau-chuyen-co-tich/chuong-12.html.]

Tôi đã dọn đi rồi, vậy mà anh ấy còn đuổi theo đến đây để khinh miệt tôi.

Nhưng tôi chẳng nói gì.

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ấy tức giận rời đi, sau đó tan ca về nhà, thức trắng đêm, rồi lại đi làm với đôi mắt thâm quầng.

Vài ngày sau, Tư Lễ lại đến tìm tôi.

Anh ấy đứng trước cửa siêu thị chờ tôi, châm một điếu thuốc: "Tư Tư, anh không muốn em phải khổ sở."

Thấy tôi không nói gì, anh ấy lại tiếp: "Tư Tư, hay em đi theo anh đi, anh nuôi em."

Tôi rất ngạc nhiên: "Anh và Trần Tư Đồng chia tay rồi sao? Sao lại đến nuôi em?"

Tư Lễ nghẹn lại, bất lực cười khổ: "Em thật sự ngây thơ vậy sao."

Anh ấy giải thích: "Tư Tư, anh thích Tư Đồng, nhưng anh cũng không nỡ để em chịu khổ."

Anh ấy nắm lấy tay tôi: "Đi theo anh đi, không về nhà họ Trần cũng được. Anh có nhà để sắp xếp cho em."

Tôi nhìn miệng anh ấy mấp máy, thật ồn ào.

Đây là người mà tôi đã từng yêu thật lòng, giờ lại muốn tôi làm kẻ thứ ba.

Trong truyện cổ tích đều là lừa dối cả.

Tôi giật tay ra, quay lưng bỏ đi không ngoảnh lại.

Ngày hôm sau tôi xin nghỉ, không đi làm.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đám sương mù, lặng lẽ suốt cả ngày.

Trong lòng có một tiếng nói vang lên, Tư Tư, đây không phải thế giới của em.

Thế giới của em là trong truyện cổ tích.

Sao em còn chưa đi? Em còn chờ gì nữa?

Tôi cười khổ lắc đầu: "Không chờ gì cả, sẽ đi ngay thôi."

Trong lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Sương mù xám xịt trong đầu dần tan biến, thế giới trở lại sống động.

Nửa giờ sau, tôi đứng trên tầng cao, đợi dưới lầu dựng xong dây cảnh báo, chắc chắn sẽ không làm ai bị thương, tôi vẫy tay chào thế giới, cười và nhảy xuống từ tầng chín.

Hành trình của tôi đã kết thúc, những người tôi từng yêu trên đường đi, tạm biệt, sẽ không bao giờ gặp lại....

 

Loading...