Thiên kim giả - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-08 14:13:03
Lượt xem: 93
2
Cuối cùng, mọi người cũng không gọi cảnh sát vì chiếc vòng đã được tìm thấy trong túi bên hông cặp của Kiều Ngưng.
Chiếc vòng này chắc chắn không phải do Kiều Ngưng cất.
Thật ra, Tống Nhứ đã phát hiện cặp mình bị đụng qua sau khi đi vệ sinh về. Cô ấy có chút ám ảnh cưỡng chế, nên đã ngay lập tức kiểm tra xem có thứ gì bị mất hay không, kết quả lại phát hiện ra vòng tay của Kiều Ngưng.
Sau khi nhận ra có người muốn hãm hại mình, cô ấy đã bỏ đồ ngược lại vào một chỗ khó tìm trong túi của Kiều Ngưng, cũng không nói gì với ai. Cô ấy muốn xem ai lại độc ác như vậy.
Không ngờ đó lại là Mễ Nhạn.
Sau khi tìm được vòng, Kiều Ngưng lập tức nói rằng chính cô đã nhét nó vào đó và quên mất. Mễ Nhạn không nên tùy tiện nghi ngờ người khác, cô đã cứng rắn yêu cầu Mễ Nhạn xin lỗi Tống Nhứ.
Tống Nhứ bình tĩnh nói: “Quên đi, tôi sợ có ngày nào đó tôi trở thành kẻ cướp ngân hàng mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-kim-gia/chuong-5.html.]
Có người không khỏi bật cười: “Mễ Nhạn, cậu nên chú ý nhiều hơn đến các ngân hàng trong thành phố của chúng ta. Nếu một ngày nào đó ngân hàng bị cướp, cậu sẽ là một trong số những quần chúng nhiệt tình.”
Mễ Nhạn sắc mặt vừa xanh vừa trắng, ánh mắt oán trách Kiều Ngưng, cậu ta kìm lại câu hỏi sắp thốt ra. Cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, mà thái độ khinh thường của Tống Nhứ đối với cậu ta lại càng đáng ghét hơn những lời chỉ trích của người khác.
[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]
Cậu ta xin lỗi một cách không tình nguyện, chuyện này liền được bỏ qua. Tuy rằng nhiều người cho rằng thủ đoạn của Mễ Nhạn rất ghê tởm, nhưng không có chứng cứ cũng không thể giải quyết được chuyện gì.
[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]
Kiều Ngưng cảm thấy rất áy náy. Cô cảm thấy Tống Nhứ đã bị mình liên lụy, kiên quyết vạch ra ranh giới rõ ràng với Mễ Nhạn. Thậm chí còn tặng trà sữa cho Tống Nhứ trong mấy ngày liền với lý do xin lỗi.
Tống Nhứ buộc thấp tóc đuôi ngựa, để lộ vầng trán cao xinh đẹp, cô ấy tươi tắn, tràn đầy năng lượng. Cô ấy đặt cây bút trong tay xuống, giọng điệu bất đắc dĩ: “Chuyện này vốn không phải lỗi do cậu. Hơn nữa, tôi cũng không thích uống trà sữa, đừng tặng nữa."
Còn chưa tới giờ học, Kiều Ngưng ngồi trước mặt Tống Nhứ, làn da trắng như sứ bị phủ một lớp mỏng màu đỏ, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, giọng điệu năn nỉ vô cùng mềm mại, tựa như đang nũng nịu: “Thực sự xin lỗi, vậy lần tới tớ đưa sữa bò cho cậu được không?"
Mặt Tống Nhứ đen lại, nhớ tới mỗi lần Kiều Ngưng uống sữa đều bị dính sữa ở trên miệng, tai cô đỏ bừng: “Không cần, cậu chăm chỉ học hành là được rồi.”