Thiên Kim Trở Về - 13
Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:28:56
Lượt xem: 143
Tôi không biết họ định xử lý tôi như thế nào.
Sẽ là gi.ết tôi, hay là giam lỏng mãi mãi?
Dù là kết quả nào, tôi cũng không thích.
Việc thay đổi cổ phần cần phải có chữ ký của cá nhân.
Chỉ cần tôi không ký, thì tạm thời vẫn an toàn.
Thực ra, kể từ khi về nhà, cha mẹ đối xử với tôi rất tốt.
Tôi từng nghĩ, nếu họ cứ như vậy, dù chỉ là giả vờ, miễn là duy trì được hình ảnh giả dối đó, tôi cũng có thể tạm thời từ bỏ ý định trả thù.
Tôi khá mê mẩn cảm giác có một gia đình như vậy.
Giờ ảo tưởng của tôi đã bị họ phá hủy, tôi phải nghĩ xem nên chuẩn bị bất ngờ gì cho họ đây.
12
Lê San để ngăn tôi nhảy ra khỏi cửa sổ, đã lục soát phòng của tôi, thậm chí lấy đi cả chăn và ga trải giường.
Tôi nhìn cô ta với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, chắc cô ta xem quá nhiều phim ảnh rồi.
Tầng ba đâu phải muốn nhảy là nhảy?
“Không cần nhìn tôi như vậy, dù cô có nói gì, tôi cũng sẽ không cho cô trốn thoát đâu.”
“Nhưng nếu cô quỳ xuống chân tôi và dập đầu, có thể tôi sẽ cân nhắc để lại cho cô một cái chăn.”
Tôi thầm nghĩ, não cô ta đúng là có vấn đề.
Một chút không chú ý, đã nói ra rồi.
Cô ta tức giận trừng mắt với tôi: “Đừng có lừa tôi, đến ngày mai cô sẽ không còn cười nổi đâu!”
“Sao lại không cười nổi? Tôi đâu có phẫu thuật thẩm mỹ.”
Tôi chỉ vào mặt mình, nở nụ cười rạng rỡ: “Thấy chưa? Hoàn toàn tự nhiên, hôm nay cười được, ngày mai cũng cười được, ngày kia cũng cười được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-kim-tro-ve/13.html.]
“Ê, đừng tức giận, mũi của cô sắp bị lệch rồi!”
Lê San lập tức đỏ mặt, tay dơ lên định đánh vào mặt tôi.
Tôi có để cô ta thành công không?
Tất nhiên là không rồi.
Nhớ lại ba năm bị bắt cóc, có công việc nặng gì mà tôi chưa phải động tay vào làm cơ chứ, cơ thể tôi có sức lực lắm đấy.
Tạm thời không thể làm gì, cũng có thể lấy chút lợi ích trước đã.
Tôi nắm lấy tay cô ta, rồi tát cô ta hai cái.
“Bốp bốp” hai tiếng, khuôn mặt trắng nõn của cô ta ngay lập tức đỏ lên.
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Ôi! Cằm của cô sao lại lệch vậy? Để tôi giúp cô chỉnh lại nhé.”
Tôi tiếp tục tát thêm hai cái nữa, rồi nhìn thành quả của mình, cười nói: “Xong rồi, đã chỉnh lại rồi này.”
Lê San nổi cơn điên, gào thét loạn xạ, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, tôi chắc chắn đã ch.ết đến tám trăm lần rồi.
“Lê Tử Mạc, cô đừng có tự mãn!”
“Trong nhà này không có ai thích cô! Tin không, tôi bây giờ lột hết quần áo cô rồi ném ra ngoài cũng chẳng ai quan tâm đâu!”
Tôi khinh miệt nhướn mày: “Không tin.”
Chưa kịp để cô ta phát điên, tôi đột nhiên cười bí ẩn, lại gần cô ta và nói nhẹ nhàng: “Nếu tôi bây giờ lột sạch quần áo của cô, trói cô lại, rồi giả làm cô đi ra ngoài, cô nghĩ sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lập tức tái mét, nhanh chóng lùi về phía cửa, giữ khoảng cách với tôi.
Cô ta hét lên: “Lê Tử Mạc, cô sẽ không đạt được ý đồ đâu! Sớm thôi, tôi sẽ thay thế cô, đến lúc đó tất cả mọi thứ của cô đều là của tôi!”
“Trong nhà này sẽ không có ai giúp cô, cô không thể trốn thoát đâu!”
Nói xong, cô ta hoảng hốt bỏ chạy.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tôi thờ ơ nhếch môi.
Cô ta vẫn không hiểu tôi!
Làm sao tôi có thể trốn được, tôi sẽ để cho họ tự đến cầu xin tôi rời đi.
Tôi muốn họ biết rằng việc mời thần dễ, mà tiễn thần khó như thế nào.