Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THIÊN THẦN ĐÃ TỪNG ĐẾN - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2024-09-30 23:24:11
Lượt xem: 1,452

3

 

Ngày tái sinh, tôi mơ thấy Vi Vi đang khóc. Cô bé cũng gọi tôi là kẻ lừa đảo.

 

Cô bé nói: "Mẹ, mẹ đã hứa với con rằng sau khi con ra đi, mẹ sẽ sống tốt mà."

 

Cô bé khóc khiến tim tôi đau nhói. Tôi đã hứa với cô bé rằng lần này, mẹ nhất định sẽ làm được.

 

Lời hứa với cô bé và với Cố Thời Bạch, tôi chỉ có thể thực hiện một.

 

Từng có lúc, tình yêu của tôi dành cho Cố Thời Bạch không hề thua kém tình yêu dành cho Vi Vi.

 

Cậu ấy là đứa con mà tôi đã suýt mất mạng để sinh ra, là m.á.u thịt của tôi.

 

Tôi đã từng rất mong đợi sự ra đời của cậu ấy. Khi cậu ấy còn chưa biết nói, chỉ cần nhìn tôi cười ngọt ngào, mọi khó khăn và đau khổ khi làm bà Cố đều tan biến.

 

Khi đó, tôi sẵn sàng dâng hiến tất cả, kể cả mạng sống, chỉ để cậu ấy lớn lên vui vẻ và khỏe mạnh.

 

Cố Cảnh không yêu tôi.

 

Câu chuyện giữa tôi và anh ấy rất đơn giản. Chúng tôi là thanh mai trúc mã, không có ai phù hợp hơn khi đến tuổi, vì vậy hai bên gia đình đã ghép chúng tôi lại với nhau.

 

Tôi từng lo lắng vì sự bình lặng đó.

 

Hồi còn là học sinh, tôi đã tận mắt chứng kiến Cố Cảnh yêu một người là như thế nào.

 

Lúc trẻ, Cố Cảnh tươi sáng và tràn đầy sức sống hơn nhiều so với bây giờ.

 

Mỗi lần tôi gặp anh, anh dường như luôn cười. Khi bị mắng cũng cười không để tâm, khi chiến thắng trong trận bóng rổ, anh cười rạng rỡ. Và khi nhìn thấy cô gái mình yêu, anh cười với niềm hạnh phúc trọn vẹn.

 

Đôi mắt đào hoa của anh khi cười cong như vầng trăng lưỡi liềm, ấm áp như ánh mặt trời mùa đông, làm người ta xao xuyến, làm trái tim người khác rung động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-than-da-tung-den/chuong-3.html.]

 

Khi đó, anh không ngại trời nóng hay lạnh, sớm đến tặng bữa sáng do chính tay mình làm cho cô gái anh yêu.

 

Anh thả đèn trời, xếp đầy hoa trên sân trường, rồi lớn tiếng tỏ tình trước mặt mọi người.

 

Anh yêu say đắm và điên cuồng.

 

Cô gái đó là một học bá, luôn giành giải trong các cuộc thi vật lý, sau đó đã nhảy lớp và ra nước ngoài sớm để theo đuổi chân lý của ngành vật lý học.

 

Kể từ đó, Cố Cảnh dường như trở nên thờ ơ với mọi thứ.

 

Trước lễ cưới, tôi từng hỏi Cố Cảnh: "Chúng ta thật sự sẽ hạnh phúc chứ?"

 

Anh đáp: "Sẽ hạnh phúc."

 

Tình yêu đã làm tôi mù quáng bỏ qua sự thờ ơ trong giọng nói của anh lúc đó.

 

Tôi tự an ủi mình rằng con người ai rồi cũng sẽ trưởng thành, sẽ trở nên điềm đạm hơn, và cách anh yêu một người cũng sẽ chín chắn hơn.

 

Cho đến khi Chu Thiển xuất hiện bên cạnh anh, một nữ lập trình viên game trẻ trung và xinh đẹp.

 

Tôi mới nhận ra rằng, Cố Cảnh chỉ có một cách để yêu.

 

Anh bắt đầu cười khi trả lời tin nhắn, để ý đến màu son mà trước đây anh chẳng bao giờ quan tâm, nghiên cứu nước hoa dành cho phụ nữ, thức khuya cùng cô ấy để thử nghiệm game mới ra mắt.

 

Khi tôi lo lắng đến mức tìm anh vì anh không về nhà suốt đêm, anh lại đang cùng người phụ nữ khác ăn sáng, cẩn thận bóc từng quả trứng cho cô ấy, một sự quan tâm mà tôi chưa bao giờ được nhận.

 

Khi đó, tôi nghĩ, không sao cả, dù Cố Cảnh không yêu tôi, ít nhất trong gia đình này vẫn có người yêu tôi, ít nhất Cố Thời Bạch vẫn yêu tôi.

 

Nhưng tôi không biết rằng, Cố Thời Bạch cũng không yêu tôi nhiều như tôi tưởng, sau này đứa trẻ ấy sẽ đ.â.m vào tim tôi từng nhát dao.

 

Loading...