Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Thu Tuế Dẫn - Chương 3.2

Cập nhật lúc: 2024-07-23 12:57:51
Lượt xem: 894

 

Nàng bị bệnh nhưng Lý Dực cũng không miễn trách phạt, vẫn bắt nàng hàng ngày quỳ. Khi ta đến Phật đường, nàng đang quỳ trước tượng Phật, cung nữ lớn bên cạnh nàng là Đỗ Quyên đứng một bên, tay cầm bát thuốc, mắt đỏ hoe lo lắng khuyên nàng uống thuốc.

 

Giọng Thục phi yếu ớt nhưng lời nói vẫn cay nghiệt, nàng nói: "Ta không uống, ta ch//ết đi mới tốt, ch//ết rồi mới vừa lòng bọn họ."

 

Những lời này thật là đại nghịch bất đạo, Đỗ Quyên sợ đến mức mặt tái mét. Ta vừa vào liền nghe thấy câu này, Đỗ Quyên thấy ta, như tìm được cứu tinh, sắc mặt dịu lại.

 

Ta đưa tay, Đỗ Quyên hiểu ý đưa bát thuốc trong tay cho ta rồi lui ra. Ta nhận bát thuốc từ tay nàng, dùng thìa khuấy đều, rồi đứng sau lưng Thục phi nhẹ

 giọng nói: "Người thân đau lòng, kẻ thù vui sướng. Tống Tĩnh Anh, bao nhiêu năm qua ngươi thật sự không tiến bộ chút nào, còn làm ra chuyện ngu ngốc như vậy."

 

Thân hình Thục phi cứng lại, rồi quay đầu nhìn ta. Sắc mặt nàng tái nhợt, mấy ngày nay rõ ràng là rất đau buồn, người gầy đi nhiều, nhưng biểu cảm vẫn cố tỏ ra không để tâm.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ta cầm bát thuốc, cúi mắt nhìn nàng.

 

Môi nàng khẽ mấp máy, nhìn ta, tủi thân như Tống Tĩnh Anh năm xưa vừa vào Đông Cung, thô lỗ mà lại cố tỏ ra mạnh mẽ.

 

Nàng nhìn đầy uất ức, ta tưởng nàng sẽ tố khổ với ta, nhưng lần này nàng lại kìm nén, cuối cùng cố nén nước mắt, chỉ nói với ta: "Cây trâm đó không phải ta định đeo, mấy ngày nữa là sinh nhật của Bình Dương, ta định tặng nó cho con bé."

 

"Con bé tuy còn nhỏ, chưa dùng được, nhưng... nhưng người cũng biết mẫu thân của nó phạm tội bị Hoàng thượng ghét bỏ... Ta... Ta chỉ là muốn chuẩn bị chút ít của hồi môn cho con bé trước..."

 

Ta thở dài, ngồi xuống đưa bát thuốc cho nàng, dỗ dành: "Ta biết, uống thuốc trước đi."

 

Cuối cùng nàng cũng cầm lấy bát thuốc, rồi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt to tròn lặng lẽ rơi từ khóe mắt, rơi xuống bát thuốc.

 

Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng khóc kể từ khi bị cướp mất cây trâm thủy tinh đỏ, bị Lý Dực phạt cấm túc quỳ lễ Phật đến giờ.

 

Thục phi luôn là người mạnh mẽ, từ ngày nàng vào Đông Cung ta đã biết tính cách của nàng. Nhiều năm qua, ta chỉ thấy nàng khóc ba lần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-thu-tue-dan/chuong-3-2.html.]

Lần đầu tiên là khi nàng vào phủ chưa đầy nửa tháng đã mất sủng ái, nhìn Lý Dực dịu dàng với nàng cũng dịu dàng với người mới, khi đó nàng chỉ đỏ mắt.

 

Lần thứ hai là khi ta sẩy thai, lúc đó vẫn còn ở Đông Cung, nàng nửa đêm canh giữ bên giường ta, ta mơ màng tỉnh dậy, thấy nàng ngồi bên giường lặng lẽ lau nước mắt.

 

Lần thứ ba là khi cha và huynh trưởng nàng hy sinh tại Tinh Vũ Môn để bảo vệ Lý Dực, nghe được tin nàng ôm n.g.ự.c ngất xỉu, tỉnh lại thì chỉ nằm trên giường lặng lẽ khóc.

 

Và sau đó, chính là lần này.

 

Ta biết nàng tủi thân, trong lòng đau khổ, cũng biết nàng khóc vì điều gì.

 

Câu "đeo lên cũng chỉ là trò cười" của Lý Dực, như lấy d.a.o đ.â.m thẳng vào tim nàng.

 

Nàng vào phủ khi mới mười sáu tuổi, dùng những năm tháng đẹp nhất để ở bên Lý Dực. Nhan sắc của nàng không nổi bật, tài năng cũng không xuất chúng, tính cách lại không dịu dàng, chỉ có gia thế là còn thể diện. Nhưng cha và huynh trưởng nàng đã ch//ết nhiều năm, những hư danh đó đến giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

 

Nàng không có sự sủng ái, không có con cái, mẫu tộc đã hy sinh vì con đường làm Hoàng đế của Lý Dực, nhưng bây giờ, Lý Dực lại vì một Trân tần nhỏ bé mới vào cung mà ở trước mặt bao nhiêu người làm nàng mất mặt. Dù không được sủng ái, những năm qua, mẫu tộc nàng cũng có công lao, Lý Dực thậm chí không cho nàng chút thể diện này.

 

Ở nhà, vì chỉ có một mình nàng là nữ nhi, nên được cưng chiều như ngọc như ngà. Nếu cha và huynh trưởng nàng còn sống, nàng chắc chắn sẽ không phải chịu ấm ức như thế này. Nàng nghĩ đến gia đình, buồn vì điều đó.

 

Nàng ôm bát thuốc khóc như một đứa trẻ, ta ôm lấy nàng, vỗ lưng an ủi: "Không sao đâu, còn có ta đây."

 

Nàng khóc thoải mái suốt nửa canh giờ.

 

Ta lặng lẽ ở bên nàng, đến khi nàng trút hết nỗi lòng, trông có vẻ khá hơn, ta cũng yên tâm.

 

Sau đó ta nhìn nàng uống hết bát thuốc, mới để Đỗ Quyên dìu chủ tử về cung nghỉ ngơi, không cần phải quỳ nữa, bảo thái y kê thêm vài thang thuốc an thần, mấy ngày tới cứ nghỉ ngơi cho tốt.

 

Rồi ta bảo đại cung nữ Xuân Lan bên cạnh: "Hãy để Nội vụ phủ thông báo, bệnh của bản cung đã khỏi, từ ngày mai, các cung trở lại thỉnh an."

 

Ta không biểu lộ cảm xúc, nhạt giọng bổ sung: "Bản cung chỉ nghỉ một tháng, lục cung này càng ngày càng không có quy củ rồi."

Loading...