THIÊN THU VẠN TUẾ - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-07-30 12:57:50
Lượt xem: 672
“Chẳng nhẽ ta còn không biết tâm tư của ngươi sao?” Mẫu thân ta đột nhiên cao giọng.
Một nữ nhi của bà không còn danh dự nữa thì bà cũng muốn hủy hoại danh dự của nữ nhi kia luôn sao.
Ở cái thời mà thanh danh có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nữ tử này, bà còn đứng trước mặt mọi người chỉ thẳng tay vào ta nói:
“Rõ ràng hôm nay ngươi định mặc y phục màu xanh, Niểu Niểu mặc y phục màu trắng. Sao hôm nay lại đổi xiêm y, chẳng lẽ ta còn không biết sao?”
“Niểu Niểu vốn ở cùng đám tỷ muội các ngươi, nếu không phải ngươi dụ nàng đến thủy tạ thì sao nàng lại đơn độc xuất hiện ở đây?”
“Ngụy Chiếu Tuế, không phải là ngươi ghen tị Niểu Niểu từ nhỏ đã tài giỏi hơn ngươi, lúc này muốn trả thù nàng ấy chứ?”
Đúng lúc này biểu tỷ khóc thành tiếng, nghẹn ngào nói: “Cô cô đừng nói nữa, chỉ có thể trách số mệnh ta không tốt nên trúng bẫy của biểu muội mà thôi.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ta.
Ta nghe thấy không ít người nói tâm tư ta ác độc.
“Không ngờ nàng ta là người như vậy, khó trách Ngụy phu nhân lại nói phẩm hạnh nàng vốn không tốt.”
“Nào có mẫu thân nào nói như vậy về hài tử chứ, chắc là Ngụy phu nhân cực kỳ thất vọng về nàng rồi.”
“Loại người này mà làm Nhiếp Chính Vương phi thì sẽ như thế nào? Hoàng gia cưới nàng về không phải sẽ càng mất mặt hơn sao?”
Bọn họ ngươi một lời, ta một câu, nhẹ nhàng đóng đinh ta là kẻ đạo đức bại hoại.
Sau đó đạp một nâng một, bắt đầu thương tiếc biểu tỷ.
Mẫu thân ta còn nói: “Cho dù ta là mẫu thân ruột thịt của ngươi, cũng tuyệt đối không thể để ngươi phạm sai lầm.”
“Chiếu Tuế, ngươi nói lời xin lỗi với biểu tỷ của ngươi, thỉnh tội với cả Hoàng gia rồi tự mình từ bỏ hôn ước với Nhiếp Chính Vương đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-thu-van-tue/chuong-05.html.]
Yến Lẫm hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn mẫu thân ta mơ hồ có chút khinh thường và giễu cợt.
Ta chậm rãi ngước mắt, hốc mắt đỏ bừng, vẻ mặt bi thương.
“Mẫu thân, ta biết mẫu thân không thích ta nhưng không nghĩ tới người lại chán ghét ta đến tận đây, không phân tốt xấu đã tự đưa ra quyết định.”
Nước mắt theo gương mặt chảy xuống, ta giải thích: “Vừa rồi nha hoàn bưng đồ không cẩn thận đụng phải biểu tỷ, làm bẩn xiêm y của nàng.”
“Biểu tỷ không chuẩn bị sẵn xiêm y nên ta mới bảo nàng đến tủ quần áo của ta, tùy ý chọn lựa. Nghe nói bộ màu xanh ngọc kia là xiêm y do Thái Hậu ban thưởng nên biểu tỷ nhất định phải mặc nó cho bằng được.”
“Về phần ta lừa nàng đi thủy tạ đều là lời nói vô căn cứ. Ta chỉ nói với biểu tỷ rằng Nhiếp Chính Vương khen phong cảnh tạ thủy đẹp, nói không chừng sẽ đi qua đó xem một chút nên nàng mới chạy qua đó.”
“Lúc ấy ở đó còn có nhị tiểu thư Tống gia, người không tin có thể hỏi nàng một chút.”
Nhị tiểu thư Tống gia là người ngay thẳng, lúc này bèn gật đầu: “Quả thật như thế.”
Biểu tỷ tức giận cắn răng: “Vậy… sau khi ta đến thủy tạ, chính ngươi đẩy ta xuống nước!”
“Nhưng mà…” Ta nhún vai, vô tội nói: “Lúc ngươi rơi xuống nước, ta đang ở cùng với Nhiếp Chính Vương mà.”
Biểu tỷ ngạc nhiên, ngập ngừng hồi lâu, nhất thời không nói được gì.
Người đẩy nàng ta xuống nước là người mẫu thân ta phái đi, chẳng có nửa phần quan hệ gì với ta.
Giải thích xong rồi, hiện tại nên để ta hỏi biểu tỷ một chút.
Ta cúi xuống, giọng nói không lớn nhưng đủ để mọi người nghe thấy:
“Sau khi biểu tỷ nghe nói Nhiếp Chính Vương có thể đi tới thủy tạ, tại sao biểu tỷ lại chạy tới đó làm chi?”
“Chẳng lẽ biểu tỷ đang… thèm muốn vị hôn phu của biểu muội sao?”