THIÊN TÌNH CA - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:45:24
Lượt xem: 1,258
Mẹ tôi gặp khó khăn khi sinh ra tôi, bà đã qua đời và để lại tôi một mình trong gia đình có mẹ kế.
Nhưng mẹ tôi có một người bạn thân giàu có, nghe nói giàu nhất nhì thiên hạ.
Khi đoàn xe đến đón tôi, tôi đang cầm một cái túi nhặt ve chai.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ôm chặt lấy tôi: "Bảo bối của dì, cuối cùng dì cũng tìm thấy con rồi."
Bà ấy chỉ vào chàng trai cao 1m85 bên cạnh: "Đó là con trai của dì, đẹp trai không? Lấy nó đi! Dì sẽ trở thành mẹ con."
01
Tôi tên là Tống Thời, mang họ của mẹ tôi.
Tuổi thơ của mỗi người có lẽ đều có những màu sắc khác nhau, nhưng của tôi thì không, tuổi thơ của tôi xám xịt đến đáng sợ.
Mẹ tôi gặp khó khăn khi sinh ra tôi, nên ông trời đã cho bà cơ hội lựa chọn.
Nhưng bà đã cắn răng chọn một mạng đổi một mạng.
Tôi sống, nhưng mẹ tôi không kịp gặp tôi một lần đã nhắm mắt ra đi.
Sau khi mẹ ra đi, ba tôi rất đau lòng, nên ông không hề thích tôi, thậm chí không muốn nhìn thấy tôi.
Mỗi khi ông uống say, ông đều ghét bỏ hỏi tôi: "Tại sao không phải là mày chết?"
Tôi nghĩ ông quá yêu mẹ tôi nên mới đối xử với tôi như vậy.
Nhưng cho đến khi mẹ kế bước vào cửa, tôi mới lật đổ mọi suy nghĩ trước đây.
Ngày đó, tôi 6 tuổi đứng trên ghế nhỏ để nấu cơm trên bếp, ba đẩy cửa bước vào, ông dẫn theo một người phụ nữ mang bầu vào nhà.
Đó là lúc hiếm hoi ông cười với tôi: "Tống Thời, đây là mẹ mới của con."
Tay tôi bị bỏng một vết phồng rất lớn, nhưng tôi không dám nói đau, ngoan ngoãn chào hỏi họ.
Trong tay người phụ nữ còn dắt một cô bé gần bằng tuổi tôi, đó là con gái của mẹ kế, nhỏ hơn tôi 5 tháng.
Lần đầu gặp mặt, tôi đã nhìn thấy sự không thích của cô em gái mới này dành cho tôi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Cô ấy đổi họ, lấy họ của ba tôi, gọi là Trình Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-tinh-ca/chuong-1.html.]
Và mẹ kế chưa bao lâu đã sinh thêm một em trai, từ đó tuổi thơ xám xịt của tôi chính thức bắt đầu.
02
Ba không cho tôi ngồi ăn cùng bàn với họ, nói rằng nhìn thấy tôi mọi người sẽ không vui, dù rằng mỗi bữa ăn của họ đều do tôi, một đứa trẻ nhỏ tuổi nấu.
Cô em gái mới Trình Nguyệt rất giỏi lấy lòng ba, so với tôi, họ mới thực sự giống cha con.
Trong nhà có thứ gì ngon, người đầu tiên nhận được chắc chắn là cô ấy, tiếp đến là em trai, cuối cùng là mẹ kế, không bao giờ đến lượt tôi.
Nhưng tôi rất ngoan, không khóc không giành, hy vọng có thể nhận được chút tình thương của ba.
Nhưng ông chưa bao giờ nhìn tôi thêm một cái.
Mẹ kế bảo tôi sau giờ học phải nhặt đầy một túi chai nhựa mới được về nhà nấu cơm, và ba tôi ngầm đồng ý với quy định này chỉ dành cho riêng tôi.
Tính tôi hiền lành, không cãi lại được người khác, nên ai trong nhà cũng có thể chà đạp tôi.
Nhà này không có chỗ cho tôi, nhưng họ lại sống trong căn nhà mà mẹ tôi đã mua khi còn sống, tôi không nên là người phải ra đi.
Tôi mong muốn có được tình thương của ba, nhưng có vẻ như không thể.
17 tuổi, tôi càng ngày càng im lặng, nhưng đó là tôi giả vờ.
03
Tôi và Trình Nguyệt học chung một trường, tôi vốn dĩ không thể tiếp tục đi học.
Tôi quỳ trước cửa phòng ba cả đêm, vào khoảnh khắc trước khi trời sáng, ba tôi khoác áo bước ra, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.
"Trước đây con rất hiểu chuyện, gia đình bây giờ rất khó khăn, em trai con học thêm cuối tuần cũng cần tiền, con bây giờ lớn rồi, dì con muốn con ra ngoài kiếm chút tiền giảm bớt gánh nặng cho gia đình."
Trời đã sáng, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào mọi ngóc ngách, không có đèn đường cũng có thể thấy rõ đường đi.
Tôi quỳ trên đất, nhìn ba tôi lần đầu tiên với ánh mắt chất vấn: "Con chỉ lớn hơn Trình Nguyệt 5 tháng, điều này không công bằng. Trình Nguyệt có thể học, con cũng có thể học. Con không cần mọi người đóng học phí cho con, con tự kiếm."
Ba tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới gật đầu, và mẹ kế cho tôi thấy thái độ không vui trong vài ngày.
Trình Nguyệt biết tôi sẽ tiếp tục học cùng một trường trung học với cô ấy, trong bữa cơm liền nổi giận: "Con không muốn học cùng trường trung học với Tống Thời, quá mất mặt! Mọi người biết con có một chị chuyên nhặt chai nước người ta uống còn lại, người ta sẽ nghĩ gì về con?"
Mẹ kế gắp cho Trình Nguyệt một cái đùi gà: "Nguyệt Nguyệt đừng nổi giận, đã lớn rồi sao còn tính trẻ con? Con ở trường giả vờ không quen biết chị là được."