THIÊN TÌNH CA - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:46:09
Lượt xem: 1,186
06
Tôi đã gặp Tạ Cảnh, vào khoảng nửa tháng trước, một buổi chiều rất bình thường.
Ngày đó tôi tan làm từ tiệm trà sữa, đi đôi giày trắng không còn trắng nữa, như thường lệ cầm túi nylon mang theo bên mình để nhặt chai nhựa.
Gần đó là sân vận động, rất nhiều người chơi bóng rổ ở đây, nên chai nhựa rất nhiều.
Có lẽ tôi quá tập trung nhặt chai, một bóng râm che trên đầu mà tôi không nhận ra.
Khi đứng dậy, đầu tôi hơi choáng, tôi loạng choạng một chút.
Một bàn tay lớn với những ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay tôi.
"Có đứng vững được không?" Giọng nam rất ấm áp.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi ngẩng đầu, một khuôn mặt điển trai hiện trước mắt tôi.
Tôi sững sờ nhìn anh ta, mẹ ơi, đây là chàng trai đẹp nhất tôi từng gặp, có lẽ vừa chơi bóng rổ xong, tóc anh ta hơi ướt ở phía trước, tay đeo băng bảo vệ cổ tay, qua lớp áo bóng rổ tôi như có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc của anh ta.
Tim tôi bất ngờ đập loạn, tôi vội rút tay ra khỏi tay anh ta: "Có thể, cảm ơn."
Chàng trai ngừng một chút, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, vô thức xoa xoa ngón tay vừa nắm cổ tay tôi.
Chai nhựa rơi vãi trên đất, chàng trai ném quả bóng trong tay cho người bên cạnh, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người anh ta cúi xuống nhặt hết chai nhựa cho tôi.
Khi đứng dậy anh ta dịch chuyển bước chân để che ánh sáng mặt trời cho tôi: "Chỗ bọn tôi có nhiều chai nước đã uống, em có muốn không?"
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta gật đầu: "Có thể lấy không?" Người này thật tốt quá.
Chàng trai nhìn tôi cười khẽ: "Có thể lấy."
Nói rồi đá vào một người bên cạnh, "Nhìn gì thế? Đi nhặt hết chai nước trên sân về đây, chai chưa uống hết thì bảo họ uống tại chỗ."
Người kia tròn mắt kinh ngạc: "Anh Cảnh, hôm nay anh?"
Chàng trai thản nhiên liếc nhìn anh ta: "Hôm nay tôi sao?"
Người đó nuốt nước bọt: "Không có gì, tôi, tôi sẽ gọi bọn bạn uống nước."
Chưa đầy năm phút sau, người đó thở hổn hển quay lại, và cái túi nylon lớn dùng để đựng thức ăn cho lợn của tôi đã đầy.
Khi tôi rời đi, chàng trai định giơ tay giúp tôi mang, tôi vội từ chối: "Tôi, tôi tự làm được, bạn học, cảm ơn cậu nhé."
Chàng trai nhướn mày, cúi người buộc lại túi cho tôi: "Được rồi, đi chậm thôi, đừng ngã, nhìn đường đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-tinh-ca/chuong-3.html.]
Tôi gật đầu, xách túi bước đi.
Vừa đi được vài bước, chàng trai lại gọi tôi.
Tôi quay đầu nhìn anh ta, chàng trai một tay đút túi, giơ tay gãi sau đầu, vẻ mặt không tự nhiên mở lời: "Ngày mai em có thể đến đây nữa, chỗ bọn tôi ngày nào cũng có."
Tôi mỉm cười: "Biết rồi, bạn học!"
Tôi xách túi từ từ đi về nhà, khi đi qua một góc đường, một vài cô gái dẫn người đến chặn tôi, trong đó có Trình Nguyệt.
Cô gái đứng đầu rất xinh đẹp, mặc chiếc váy rất đẹp, nhưng gương mặt dữ tợn: "Mày giỏi diễn trò nhỉ, dám nói chuyện với Tạ Cảnh, mày cũng xứng à?"
Cô ta đá bay cái túi đựng chai của tôi, chai nhựa từ trong túi rơi ra khắp nơi.
Trình Nguyệt đứng phía sau nịnh nọt: "Chị Quyên, em giúp chị trông chừng nó, sau này nếu nó dám quyến rũ Tạ Cảnh nữa thì em biết phải làm thế nào."
Tôi nhìn vào ánh mắt căm ghét của Trình Nguyệt, nhẹ nhàng cười, tôi đã biết làm sao tôi có thể may mắn như vậy, có thể vượt qua được cô ấy.
Cũng từ khoảnh khắc đó, tôi mới biết hóa ra chàng trai đó là Tạ Cảnh nổi tiếng.
Tôi đã nghe nói về Tạ Cảnh, anh ta rất nổi tiếng ở Miên Thành.
Anh ta lớn hơn tôi một lớp, đang học lớp 11.
Trường A là ngôi trường mà chỉ những người có tiền, có quyền và có thực lực mới có thể học, thành tích của Tạ Cảnh rất tốt, nghe nói là đứng nhất toàn khối ở trường A.
Nhưng anh ta trông không giống học sinh giỏi, tóc ngắn với ngoại hình sắc sảo, đặc biệt hung dữ, khi cười luôn tạo cảm giác vừa hoang dại vừa phóng túng.
Tạ Cảnh đánh nhau không bao giờ nương tay, nghe nói tính khí cũng không tốt, có rất nhiều tin đồn về anh ta, hầu như không có trường trung học nào ở Miên Thành mà không biết đến anh ta.
Bá chủ của trường A mà không ai dám chọc, huống hồ là những người như tôi học ở trường thuộc nhóm cuối.
Vì vậy, từ đó tôi không bao giờ đến đó nhặt chai nữa.
07
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hàng xóm, tôi ngơ ngác ngồi lên chiếc xe sang, chuyển vào ngôi biệt thự lớn như lâu đài.
Cô Giang là bạn thân thời trẻ của mẹ tôi, cô ấy dứt khoát nắm tay tôi định đưa đi.
Mẹ kế lộ vẻ sáng rực trong mắt, bày ra dáng vẻ của người lớn: "Thưa bà, chúng tôi nuôi nấng Tống Thời lâu như vậy. Dù bà là bạn thân của mẹ Tống Thời, cũng không thể nói đưa đi là đưa đi! Tống Thời không báo đáp công ơn nuôi dưỡng của chúng tôi sao?"
Cô Giang giọng điệu nhẹ nhàng, không mấy bận tâm: "Nói đi, bao nhiêu?"
Mặt mẹ kế hiện rõ lòng tham: "Hai trăm triệu."