THIÊN TÌNH CA - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:48:57
Lượt xem: 1,242
Tôi ngẩn người đứng tại chỗ, cô Giang như từ ánh sáng bước tới, bà kiểm tra tôi từ trên xuống dưới: "Ngoan nào đừng sợ, cô tới rồi, cô đến chống lưng cho con."
Hóa ra người thật sự yêu tôi sẽ không cảm thấy tôi phiền phức.
Cha mẹ của cô gái đó là giám đốc một công ty, vừa rồi còn kiêu ngạo là thế, giờ lại đứng dậy lo lắng sợ hãi: "Cảm, cảm ơn phu nhân, chuyện, chuyện nhỏ thôi, chỉ là trẻ con đùa giỡn."
Họ dẫn cô con gái cúi đầu xin lỗi, không còn cách nào khác, họ cũng không ngờ người đến lại là phu nhân nhà họ Tạ.
Trong mắt cô Giang mang theo vẻ lạnh lùng: "Chuyện nhỏ? Tôi không nghĩ đây là chuyện nhỏ! Việc này nhà trường phải cho tôi một lời giải thích, nếu không thì những tòa nhà này coi như quyên góp vô ích rồi."
Ban lãnh đạo trường lau mồ hôi lạnh, vội gật đầu: "Chúng tôi nhất định sẽ cho bà một lời giải thích thỏa đáng."
Vì vậy ngày hôm sau, cô gái chuyển trường, trường A có thêm một tin đồn khác, đó là tôi cũng không thể động vào giống như Tạ Cảnh.
12
Mỗi buổi chiều tan học tôi đều về nhà cùng Tạ Cảnh.
Tôi tan học trước anh, anh yêu cầu tôi nhất định phải đợi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Vì vậy, trước cửa lớp anh mỗi ngày đều thấy bóng dáng tôi, lúc này khóe miệng Tạ Cảnh không che giấu được nụ cười, dường như tâm trạng đặc biệt tốt.
Nhưng có một ngày, anh đi thi đấu toán học, vì vậy hôm đó tôi về nhà một mình.
Khi đi qua con hẻm nhỏ, tôi bị người ta chặn lại, là Trình Nguyệt và Trình Đào đã lâu không gặp.
Họ dẫn theo mấy người khác.
Nhìn dáng vẻ tự tin của họ, tôi biết họ đã nhắm đúng thời điểm.
Trình Nguyệt ghen tị nhìn tôi: "Ồ, tiểu thư tan học rồi à?"
"Nhìn ra rồi còn hỏi."
Trình Nguyệt căm ghét nhìn tôi: "Tại sao cô có thể học trường A, còn tôi lại phải học cái trường tồi tàn đó? Cô có thấy ở nhà họ Tạ thì đắc ý lắm không? Cô cũng xứng sao?"
Tôi bình tĩnh hỏi họ: "Vậy hôm nay các người định làm gì?"
"Dạy dỗ cô." Trình Đào khinh thường nhìn tôi, miệng vẫn đang nói những lời hung dữ.
Tôi trực tiếp ngắt lời cậu ta: "Vậy cậu đánh c.h.ế.t tôi đi, đến đây."
Trình Đào bị nghẹn lời: "Cô... được nước lấn tới!"
Nói rồi cậu ta nắm chặt cổ tay tôi, cặp sách cũng bị kéo rơi, tay đỏ cả một vòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thien-tinh-ca/chuong-7.html.]
Cậu ta thực sự định đánh tôi, Trình Nguyệt vẫn còn lý trí, vội kéo cậu ta: "Chúng ta chỉ là dạy dỗ cô ta, không phải đánh c.h.ế.t cô ta. Cô ta vẫn ở nhà họ Tạ, đánh c.h.ế.t cô ta là chúng ta tiêu đời."
Trình Đào giận dữ vô lực: "Chị, chị nghe cô ta nói gì không, đồ tiểu nhân mấy ngày không gặp mà trở nên kiêu ngạo thế."
Trình Nguyệt cũng tức giận run rẩy, nhưng dường như cũng không thể làm gì tôi.
Tôi thậm chí không muốn nhìn họ, cúi xuống nhặt cặp sách, phủi bụi trên cặp: "Không có khả năng thì đừng chặn tôi, lãng phí thời gian của tôi, tôi còn phải về nhà làm bài tập."
Trình Đào càng giận hơn, hét lên: "Chị, nhìn kìa đồ tiểu nhân đó! Thật tức giận!"
Trình Nguyệt tràn đầy tức giận nhìn tôi: "Chúng tôi sẽ luôn theo dõi cô, cô tốt nhất nên cẩn thận."
13
Vì sự cố nhỏ này, tôi về nhà muộn.
Tạ Cảnh thi đấu về rồi, tựa lưng vào cửa đợi tôi.
Ánh mắt anh nhìn qua, tôi vô thức giấu tay ra sau lưng.
Ánh mắt Tạ Cảnh trầm xuống vài phần, khẽ hỏi tôi: "Sao về muộn vậy?"
Tôi lắp bắp giải thích: "Tại, tại dọn vệ sinh."
Tạ Cảnh "Ừm" một tiếng, giơ tay lấy cặp của tôi: "Lần sau nếu dọn vệ sinh thì gọi điện cho tôi, tôi đến giúp em làm. Đó không phải việc của em."
Mắt tôi sáng lên: "Được."
Nhưng hôm sau, Tạ Cảnh đột nhiên nói có việc gấp bảo tôi không cần đợi, tự về trước.
Tôi không nghi ngờ gì, lập tức đồng ý, nhưng vì để quên bài kiểm tra, lại quay lại lấy nên đi muộn.
Khi đi qua con hẻm hôm qua, tôi lại thấy Trình Nguyệt và Trình Đào cùng một nhóm người.
Chỉ là lần này họ thực sự đang bắt nạt bạn học.
Trình Nguyệt ngồi một bên, thích thú sơn móng tay, như thể người đang dẫn đầu bắt nạt bạn học không phải em trai mình.
Trình Đào giẫm lên mặt một cậu bé đeo kính: "Giống mày mà cũng thích chị tao? Mày cũng xứng? Không soi gương mà nhìn lại bộ dạng của mình à?"
Cô gái bên cạnh có lẽ là em gái của cậu bé, cô khóc xin Trình Đào: "Xin lỗi, sau này anh trai em sẽ không thích chị Trình Nguyệt nữa, tuyệt đối sẽ không viết thư tình cho chị ấy nữa, anh tha cho anh ấy đi! Đừng đánh anh ấy!"
Trình Nguyệt không kiên nhẫn mở miệng: "Phiền c.h.ế.t đi được, ồn ào quá, bịt miệng cô ta lại!"
Người bên cạnh thực sự định bịt miệng cô gái, tôi hít sâu một hơi, không thể để yên được nữa, cùng lắm là một trận đòn, trước đây chẳng phải đã từng bị đánh rồi sao.