Thiêu hủy tuổi 17 - Chương 08
Cập nhật lúc: 2024-04-06 13:01:39
Lượt xem: 585
8
Tôi đi theo Tiểu Trần tổng tham dự một bữa tiệc thương mại, lúc đi vào nhà vệ sinh ngay hành lang thì nghe thấy một giọng nói quen tai.
Thử nhìn qua, Lộc Sênh mặc một chiếc váy đỏ ôm lấy Tống Dữ Bạch từ phía sau lưng, vùi mặt lên lưng cậu ấy, vừa khóc nức nở vừa nói:
“Mấy năm nay em chưa từng quên anh. Dữ Bạch, từ trước đến nay, em vẫn luôn nhớ tới anh……”
Giọng nói của cô ta nghẹn ngào, khóc thút thít trông rất đáng thương.
Tống Dữ Bạch không nói lời nào.
“Em biết anh trách em.” Mắt cô ta đỏ lên, “Nhưng khi đó em cũng hoảng sợ, em thật sự không cố ý.”
“Anh trừng phạt em nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?”
Tay cô ta chậm rãi nhích lên trên, không ngừng vuốt ve: “Em biết anh cũng không quên được em.”
“Dữ Bạch, anh đã quên lúc trước anh từng thích em như thế nào hay sao?”
“Anh thậm chí còn bid em mà bỏ lại Kiều Ngôn —”
Tống Dữ Bạch đột ngột đẩy cô ta ra, vẻ mặt tràn ngập sự hung ác:
“Cô không được phép nhắc đến cô ấy!”
Cậu ấy vươn tay bóp cổ Lộc Sênh, tuyệt tình mà nói:
“Chuyện mà tôi hối hận nhất đời này chính là năm đó đã cứu cô.”
“Lộc Sênh, đừng xuất hiện trước mặt Kiều Ngôn nữa, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thieu-huy-tuoi-17/chuong-08.html.]
Lộc Sênh bị cậu ấy siết cổ đến mức mặt nghẹn lại, đỏ bừng lên, giãy giụa rồi bị cậu ta ném sang một bên, hoảng sợ thở phì phò.
Tống Dữ Bạch rời khỏi ngay lập tức.
……
Tôi xoay người, không nhịn được mà cười khổ.
Đây rốt cuộc là loại nghiệt duyên gì vậy?
Thành phố Thượng Hải tuy không tính là lớn nhưng cũng có đến 8 triệu người.
Khi quay về, tôi căn bản không ngờ đến việc sẽ gặp được những người quen cũ năm đó.
Nhưng tôi không ngờ rằng bọn họ lại lần lượt xuất hiện trước mặt tôi.
Chuyện của Lộc Sênh, mấy ngày hôm nay tôi cũng có nghe qua một chút.
Lúc trước, sau khi cô ta chuyển trường thêm lần nữa, ở trường mới, cô ta cũng trải qua những ngày tháng chơi bời lêu lổng như vậy.
Sau đó tùy tiện học một trường cao đẳng, sau khi tốt nghiệp thì đi l.à.m t.ì.n.h nhân của các đại gia.
Sau đó, cô ta bị vợ người ta phát hiện, làm ầm ĩ một trận rồi đuổi đi.
Bây giờ nhìn thấy Tống Dữ Bạch, có lẽ cô ta lại nảy sinh ý tưởng.
Tống Dữ Bạch thoạt nhìn lạnh nhạt với mọi thứ, nhưng thật ra, cậu ấy lại là người rất cố chấp. Từ nhỏ, cậu ấy thích cái gì thì nhất định phải có cái đó, hơn nữa cũng sẽ không có mới nới cũ.
Thật lòng mà nói, tôi còn tưởng Tống Dữ Bạch vẫn sẽ luôn ở bên cô ta. Dù sao trước kia cậu ấy cũng thích cô ta đến như vậy.
Không ngờ rằng cuối cùng vẫn chia tay một cách qua loa.