THIẾU NỮ RỰC RỠ - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-09-28 03:44:36
Lượt xem: 436
7
Tôi đưa tay kéo áo cậu ấy , giọng khàn khàn: "Cố Yến, tôi đói quá, tôi muốn ăn sườn kho, thịt kho tàu, cá chua ngọt, cậu mua cho tôi đi..."
Trước đó bị sốt nên không có cảm giác thèm ăn, nhưng giờ tôi cảm thấy khỏe lại.
Tôi có thể ăn nguyên cả con bò.
Cố Yến đứng dậy, đá mạnh vào chân giường: "Ông đây nợ cậu chắc, còn đòi ăn thịt, ăn cháo đi!"
Sau khi được tiêm và uống thuốc đúng giờ, hai ngày sau tôi đã khỏi hẳn, vừa đúng lúc là thứ Hai.
Kết quả kỳ thi giữa kỳ cũng sắp có rồi.
Sáng sớm, tôi và Lý Thành Đống ra khỏi nhà gần như cùng lúc.
Cậu ấy cố ý đợi tôi ở đầu đường.
Ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt cười đầy ác ý của cậu ấy : "Mày bệnh đến mức như vậy, tao không tin mày thi tốt được.
"Cá c.h.ế.t ở dưới cống thì đừng mơ lật mình."
Khi đến lớp, Trịnh Dĩnh lại tiếp tục buông lời mỉa mai tôi.
"Lần này mày chắc là không có cơ hội vào lớp chọn rồi. Không sao, thất vọng nhiều rồi sẽ quen thôi.
"Cứ ở lại lớp 8 đi, đây mới là nơi mày thuộc về."
Có lẽ tất cả các bạn đều biết tôi đi thi trong tình trạng bị cảm, nên ai cũng nghĩ rằng tôi không có cơ hội.
Ánh nắng buổi sớm rực rỡ chiếu vào tôi.
Trời ơi, tôi chưa bao giờ buông lơi, lần này, ngài sẽ cho tôi như ý chứ?
Tôi có thể đạp lên tất cả những ác ý này, biến chúng thành bậc thang cho mình không?
Trong sự chờ đợi hồi hộp, cuối buổi tự học sáng, cô Vương cuối cùng cũng cầm bảng điểm và bảng xếp hạng bước vào.
—--
Mọi người đều trở nên căng thẳng.
Lần này Cố Yến hiếm khi không ngủ.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy , cậu ấy hạ giọng: "Tôi có chút lo lắng."
"Lo lắng người khác sẽ cướp mất vị trí bét của cậu à?"
Cậu ấy u ám đáp: "Đồ vô ơn, tôi là đang lo cho cậu . Cậu đã bỏ ra nhiều như vậy, sợ rằng không được như ý muốn, mà cũng sợ lại được như ý muốn."
Nói cái gì mà lằng nhằng vậy.
Lúc này tôi lại cảm thấy bình tĩnh: "Tôi đã cố hết sức, lần này không được thì lần sau, tôi còn nhiều cơ hội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thieu-nu-ruc-ro-tshi/chuong-7.html.]
Cố Yến còn định đáp lại, thì cô Vương đã nhìn qua: "Cố Yến, em đang nói cái gì thế?"
Cố Yến uể oải trả lời: "Em chỉ sợ có người cướp mất vị trí bét của em thôi."
Cô Vương suýt nữa bị cậu ấy chọc tức: "Vinh quang này, không ai tranh với em đâu."
Cố Yến cười cợt nhả.
Cô Vương hít một hơi sâu, thay đổi vẻ mặt: "Lớp chúng ta lần này, điểm trung bình cũng tạm, nhưng có vài bạn đã thi rất tốt."
Trịnh Dĩnh nhìn cô Vương với ánh mắt đầy hy vọng.
Cô Vương nhận được tín hiệu đó, thở dài nói: "Trịnh Dĩnh, lần này em bị tụt khá nhiều, xếp thứ mười trong lớp, cần tập trung vào việc học hơn."
Trịnh Dĩnh như bị sét đánh trúng.
Cô ta thì thào: "Rõ ràng em đã làm bài rất tốt mà."
Cô Vương mỉm cười nhìn tôi: "Cô muốn đặc biệt khen ngợi Lý Phan Phan. Dù bị cảm nhưng em ấy vẫn kiên trì thi, và đã đạt được thành tích tốt."
Cố Yến còn nóng ruột hơn tôi: "Cậu ấy thi được bao nhiêu điểm?"
Tôi căng thẳng nắm chặt lấy tay cậu ấy .
Cố Yến cười nhạo: "Lúc nãy còn tỏ ra điềm tĩnh, hóa ra chỉ là giả vờ."
Dù nói vậy, nhưng cậu ấy lại chìa cánh tay về phía tôi.
Cô Vương nói chậm rãi và rõ ràng: "Lần này em ấy xếp hạng 38 toàn khối.
"Và đứng nhất trong các lớp thường."
Hòn đá nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Lúc này tôi mới nhận ra cánh tay của Cố Yến đã đỏ ửng.
Cậu ấy nhìn tôi cười: "Chúc mừng cậu, như ý nguyện rồi nhé."
Cô Vương tiếp tục khuyến khích cả lớp, nói những câu kiểu như kiên trì là chiến thắng, nỗ lực sẽ được đền đáp.
Mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác.
Ánh mắt này tôi rất quen thuộc, khi tôi còn học ở trường huyện, bọn họ cũng từng nhìn tôi như vậy.
Chỉ có Trịnh Dĩnh, ánh mắt đầy thù hận, khiến tôi cảm giác như cô ta muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Sau giờ tự học sáng, cô Vương gọi tôi vào văn phòng: "Em là một học sinh tốt, nhà trường muốn em nhanh chóng chuyển vào lớp 1."
Tôi nhướng mày: Lớp 1, chẳng phải là lớp của Lý Thành Đống sao?
Tôi cảm thấy thật khó mà chờ đợi được nữa.