Thịt Xong Hối Hận - Chương 8:
Cập nhật lúc: 2024-10-30 10:46:13
Lượt xem: 598
Chương 8:
“Thất tình rồi à... Nhanh vậy?”
Tôi lười giải thích.
“Mấy hôm trước mẹ mới đi xem khách sạn đấy.”
“Bà Lưu ơi, mẹ đi xem khách sạn làm gì?”
“Thời buổi này muốn chọn ngày lành đặt khách sạn kết hôn cũng khó lắm...”
“Mẹ nghĩ xa thật đấy, chú rể không có thì mẹ tìm cho con một người là được rồi.”
Nếu mẹ tôi nghe ra được lời này của tôi chỉ là lời nói mát, xuất phát từ sự phẫn nộ với cạn lời, hẳn bà đã không đến mức trực tiếp hẹn thời gian địa điểm, tìm cho tôi một đối tượng xem mắt ngay hai ngày sau.
“Mẹ, con mới năm ba...”
“Mẹ thấy con suốt ngày ở nhà, mẹ lười nấu cơm cho con.”
Tôi thật sự nghi ngờ mình không phải con ruột của bà.
Lúc Tống Vãn gọi điện thoại cho tôi, tôi đang trên đường đi xem mắt.
“Anh trai tớ với đàn chị kia được giải gì đó, mời mọi người ăn cơm, cậu quyết định không đến thật ư?”
“Không đi.” Miệng tôi nói cứng vô cùng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Đặc biệt là khi lướt thấy ảnh Tống Dã và đàn chị kia nhận giải trong vòng bạn bè của Tống Vãn, tôi cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ bùng nổ.
Tên đàn ông khốn nạn, anh ấy từ chối tôi, lạnh nhạt với tôi vì đàn chị giỏi giang kia đúng không?
Tôi sẽ không đeo bám anh ấy nữa!
Tôi hùng hổ đi đến trước mặt đối tượng xem mắt, lại phát hiện đối tượng xem mắt của tôi hôm nay chính là bạn học của Tống Dã, cái người đã cùng chơi đấu địa chủ hôm trước – Cố Vũ.
“Anh... mẹ anh dùng nguyên nhân gì để uy h.i.ế.p anh đến đây?”
“Một tháng tiền tiêu vặt.”
“Trùng hợp thật, em ba tháng.”
Vì vậy hai chúng tôi vô cùng ăn ý mà thống nhất chiến tuyến, giả vờ xem mắt, thật ra là chơi game với nhau, sau đó vui vẻ ăn tối cùng nhau.
Khi bữa cơm gần kết thúc, có người gọi điện bảo Cố Vũ đi uống rượu.
“Đi cùng không?” Anh ấy hỏi.
“Em đi làm gì?” Nhớ đến lần trước uống rượu xong tôi nổi thú tính bổ nhào vào Tống Dã, tôi lại cảm thấy hối hận, gần đây tôi vẫn luôn kiềm chế bản thân mình.
“Dù sao cũng toàn là người quen mà.”
“Ai cơ?” Tôi có một dự cảm chẳng lành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thit-xong-hoi-han/chuong-8.html.]
Quả nhiên, anh ấy đưa tay chỉ về phía bàn cạnh cửa sổ xa xa.
Không phải là đám người Tống Dã thì còn có thể là ai...
Quan trọng là, tôi vừa nhìn qua đã thấy Tống Dã ngồi ở đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm tôi.
Anh hai, tôi nợ tiền anh à? Ánh mắt anh như vậy là có ý gì?
Chờ tôi ngẩng đầu lên lần nữa, anh ấy vẫn còn đang nhìn tôi!
Tôi sợ anh ấy làm gì chứ, tôi cũng chẳng làm chuyện gì khuất tất...
“Đi!” Tôi cầm ly rượu lên, nhìn về phía Tống Dã.
“Muốn đi?” Cố Vũ có chút kinh ngạc.
“Bạn của anh, đương nhiên em phải đi rồi.” Tôi chuẩn bị bất chấp tất cả.
Cố Vũ dẫn tôi đi về phía đó, một đám người vừa thấy tôi đã nhiệt tình trêu chọc.
“Cố Vũ, gọi cậu đi ăn cậu nói cậu bận, cậu thật không có nghĩa khí.”
“Đúng vậy, yêu đương thì cứ nói thẳng đi, lại còn giấu giấu giếm giếm, có phải người lạ đâu.”
“Hôm đó tôi đã thấy hai người chơi đấu địa chủ rất thân thiết, thật không ngờ tên nhóc cậu đã sớm có mưu đồ rồi…”
Tôi thấy mọi người càng nói càng hưng phấn, mà mặt của người nào đó lại càng ngày càng đen.
“Nguyễn Nguyễn, mau ngồi đây.”
Tống Vãn kéo tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nhưng tôi không ngồi xuống ngay mà tự rót cho mình một ly bia, lại rót cho Cố Vũ một ly, hai chúng tôi cùng đi đến trước mặt Tống Dã.
“Chúc mừng anh, lại được giải thưởng rồi.”
Tống Dã dùng ngón tay nắm chặt ly rượu không hề nhúc nhích, đôi mắt sâu không thấy đáy, không nhìn ra cảm xúc.
Việc anh ấy không đáp lại tôi khiến bầu không khí cả bàn có chút gượng gạo.
“Cảm ơn.” Đàn chị kia vì muốn giảm bớt sự gượng gạo mà chủ động đến cụng ly với tôi.
“Cũng chúc mừng chị.” Tôi miễn cưỡng cụng ly với chị ấy.
Tôi vừa định ngửa đầu uống cạn, ly rượu trên tay đã bị anh ấy giật lấy.
Tôi: ?
“Không phải không tiện sao, còn uống rượu?” Anh ấy nói xong lại uống cạn ly rượu trên tay tôi.
Tôi ngây người...
Anh ấy đang làm cái trò gì vậy?