Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thỏa Thuận Bốn Năm - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-05 17:01:45
Lượt xem: 188

20

Dương Cảnh Chi lấy lịch sử trò chuyện trên điện thoại di động của mình ra.

 

Anh nói với bạn cùng phòng rằng anh đã trả nợ hết một loạt hạng mục quá thời gian của công ty.

 

Sau đó mới diễn ra những lời đối thoại kia.

Lịch sử trò chuyện bằng cách nào đó đã được truyền đến tay Từ Vãn Tinh, bị cô ta cắt ra một đoạn, đã bị hiểu sai hết cả.

 

"Nhưng làm sao cô ấy biết anh muốn trả nợ giúp em chứ?"

 

"Cô ấy có kinh nghiệm trả nợ cho người khác nên anh đã hỏi cô ấy."

 

Dương Cảnh Chi lái xe tới nhà mình.

 

Lần thứ ba đến nơi này, tôi có một tâm trạng hoàn toàn khác so với trước đây.

 

“Nhân chuyện hôm nay chúng ta hãy nói chuyện thẳng thắn nhé.” Dương Cảnh Chi rót cho tôi một tách cà phê: “Ngu Mính, có rất nhiều chuyện anh muốn hỏi em.”

 

"Anh hỏi đi."

 

"Tại sao em lại chia tay anh?"

 

"Em đã trở thành gánh nặng, nghĩ tới nghĩ lui, em thấy thà chia tay còn hơn."

 

“Không phải là tại chơi chán rồi sao?”

 

Ngẩn ngơ một lúc, tôi mới nhớ ra “chán” chính là lý do tôi đưa ra khi chia tay.

 

Sau khi tôi nói xong chữ này, Dương Cảnh Chi đã rời đi không thèm ngoảnh lại.

 

Anh nặng nề nói: “Anh tưởng em coi anh như đồ chơi. Bốn năm sau, em chơi chán rồi, cộng thêm gia đình lại xảy ra biến cố, anh không thể giúp được gì nên em không cần anh nữa.”

 

Làm sao anh có thể nghĩ như vậy?

 

Tôi mở miệng nhưng vẫn chưa trả lời.

 

Dương Cảnh Chi lại lên tiếng trước: "Cho dù là như vậy, cũng không sao cả."

 

Anh như thể sợ phải nghe câu trả lời nên đã đưa ra con át chủ bài của mình trước.

 

"Ngu Mính, anh đã nghĩ xong rồi."

 

"Cho dù em chỉ coi anh là một món đồ chơi, anh cũng muốn ở bên cạnh em." 

 

Đôi mắt của Dương Cảnh Chi vẫn đen láy, giống như trước đây.

 

Tôi tiêu hóa lời nói của anh một lúc lâu mới nói: "Anh hiểu lầm rồi."

 

"Hả?"

 

"Đó là những lời nói khi tức giận, Dương Cảnh Chi. Em chưa bao giờ coi anh như một món đồ chơi. Em rất nghiêm túc khi nói yêu anh."

“Sao lại là lời nói trong lúc giận dữ?”

 

“Trước lễ tốt nghiệp, anh đã nói với bạn cùng phòng rằng anh sẽ không cưới em.”

 

Lần này đến lượt Dương Cảnh Chi sửng sốt.

Anh nhớ lại rất lâu, dở khóc dở cười.

 

“Ý của anh lúc đó là, vừa mới tốt nghiệp, anh chưa đủ năng lực để kết hôn. Thực ra… anh đã bắt đầu xem nhẫn kim cương từ rất sớm, nhưng thực sự anh không đủ tiền mua.”

 

Chúng tôi đã giải quyết từng vấn đề một.

 

Phát hiện ra chúng toi đều đã hiểu lầm nhau.

Tại sao chuyện này đang xảy ra?

 

Nguyên nhân cơ bản là do điều kiện thực tế quá khác nhau.

 

Dương Cảnh Chi nghĩ rằng tôi giúp anh chỉ để cho vui.

 

Còn tôi nghĩ rằng Dương Cảnh Chi cảm thấy có lỗi nên không thể không ở bên cạnh tôi.

Tôi thậm chí còn không tin rằng đối phương yêu mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thoa-thuan-bon-nam/chuong-10.html.]

 

Quay lại thời điểm hiện tại.

Dương Cảnh Chi hỏi: “Ngu Mính, tại sao em lại thà nhận sự giúp đỡ của Tiêu Huy chứ không muốn anh giúp em?”

 

"Bởi vì em thích anh và không muốn quan hệ giữa em với anh phát triển thành như vậy…”

Tôi chợt hiểu ra.

 

Dương Cảnh Chi gật đầu: “Đúng vậy, năm xưa anh cũng cảm thấy như vậy.”

 

"Đợi đã, khi em tỏ tình, anh cũng đã thích em phải không?"

 

“Đúng vậy, Ngu Mính, anh thích em, thực ra là trước cả em.”

 

22

"Ngày đầu tiên tân sinh viên đến đăng ký, em nói tên mình là Ngu Mính, anh đã ghi nhớ..."

 

Lời kể của Dương Cảnh Chi khiến tôi nhận ra năm ấy bản thân mình thật ngốc nghếch.

 

Anh đã động lòng trước cả tôi.

 

Chỉ là đã bày tỏ chậm một bước.

 

Và cách tôi thể hiện lòng tốt của mình đã sai ngay từ đầu.

Tôi đã dùng những gì anh thiếu nhất để dụ dỗ anh.

 

Khiến anh thật khó mở miệng.

 

Anh thực sự đã nói rất nhiều lần rằng anh thích tôi.

 

Nhưng không ai tin điều đó.

 

Mọi người đều cho rằng anh chỉ đang nói dối, để làm vừa lòng tôi.

 

Theo thời gian, tôi đã tin điều đó, ngay cả chính anh cũng gần như tin điều đó.

 

—— Mình thích Ngu Mính hay chỉ vì tiền viện phí của ông nội?

 

Sau vô số lần bị cười nhạo và vô số lần nhận ra sự chênh lệch giữa chúng tôi, bản thân Dương Cảnh Chi cũng không thể phân biệt nổi.

 

Anh mâu thuẫn và bế tắc, tự hành hạ mình ngày này qua ngày khác.

 

Bất cứ ai cũng có thể giúp anh.

 

Chỉ có tôi là không thể.

 

Vì tiền bạc sẽ làm cho tình cảm thay đổi.

Chỉ cần Dương Cảnh Chi không mạnh như vậy, anh có thể yên tâm nằm yên ở bên cạnh tôi.

Nhưng anh đã không làm thế.

 

Vì lẽ đó mà anh chính là chàng thiếu niên tôi thích.

 

Dương Cảnh Chi cầm một quả cam và từ từ cắt nó.

 

Tôi chợt nhớ đến ngày chúng tôi gặp lại.

“Ngày đó anh nói vậy là có ý gì?”

 

"Em có thể giận anh còn anh thì không sao? Anh cho là em chơi chán rồi nên vứt bỏ anh, lại còn biến mất bốn năm, như thể cố ý tránh mặt anh… Sao anh lại không thể giận chứ?"

 

Có vẻ là có thể.

 

"Nhưng Từ Vãn Tinh nói anh ghét em."

 

"Anh xin lỗi, là lỗi của anh vì đã không phản bác cô ấy kịp thời."

 

Dương Cảnh Chi từ từ cắt miếng cam cuối cùng.

Khẽ thở dài.

 

"Dẫu sao, anh tưởng rằng em thực sự… không cần anh nữa."

 

Tuyết rơi ngoài cửa sổ.

 

Bên trong nhà khô ráo và ấm áp.

Loading...