Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thỏa Thuận Bốn Năm - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:58:48
Lượt xem: 169

8

Trước đây tôi khó chiều đến mức không bao giờ động đến đồ ăn mang về.

 

Suốt bốn năm đại học, Dương cảnh Chi cứ hết giờ học lại chạy đi giao hàng.

 

Bữa tối của anh thường là một hộp cơm do công ty giao hàng đưa đến.

 

Có một lần tôi đến tìm anh.

 

Trong căn phòng nhỏ chật chội, anh cùng một đám tài xế giao hàng đang chen chúc nhau, ăn cơm từ trong hộp.

 

Tôi nói: "Dương Cảnh Chi, sao anh lại ăn cái này? Cái này không sạch sẽ."

 

Anh tỏ vẻ rất khó chịu: “Sạch sẽ hay không có quan trọng gì?”

 

"Nào, đi ăn bít tết với em."

 

Tôi đưa anh đến một nhà hàng Tây mới mở, nơi mà mỗi người đều tiêu khoảng năm trăm đồng mỗi bữa.

 

Anh đứng ở cửa nhà hàng một lúc lâu, lặng lẽ cởi quần áo giao hàng ra.

 

Sau khi gia đình tôi rơi vào cảnh suy sụp, cuối cùng tôi cũng đã hiểu được cảm xúc của anh ngày hôm đó.

 

Giống như ngày hôm nay.

 

Tuyết rơi.

 

Mặt đất trơn trượt, tôi ngã và làm đổ đồ ăn.

 

Tôi gọi điện cho khách hàng để giải thích nhưng lại bị mắng cho một trận.

 

Khách hàng nói tôi đừng có mượn cớ, đến muộn tức là muộn.

 

Bàn tay tôi bị trầy da đau thấu xương trong trời đông giá rét, nhưng tôi không để ý tới mà chỉ luôn miệng nói xin lỗi.

 

Dương Cảnh Chi đột nhiên xuất hiện và đỡ xe tôi lên.

 

Không biết anh đã đến đây từ bao giờ và quan sát tôi bao lâu.

 

Tôi vô thức giấu tay ra sau lưng.

 

“Đừng giấu nữa.” Giọng anh khàn khàn và đôi mắt đỏ hoe: “Nhanh đi rửa đi.”

 

"Em phải đi giao đồ ăn trước đã."

 

“Lên xe đi, anh sẽ đưa em tới đó.”

 

Khách hàng sống ở tầng một, khi tôi mang đồ ăn đến, đối phương lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, đi Porsche cũng giao đồ ăn à?”

 

Tôi vẫn còn một đơn nữa cần giao.

 

Dương Cảnh Chi nói: “Đừng đi nữa.”

 

“Không, tối nay em kiếm được quá ít.”

 

“Vậy anh sẽ mua nó.”

 

"Cái gì?"

 

Một tiếng ding-dong, hệ thống tự động nhận đơn của anh.

 

"Anh sẽ mua thời gian tối nay của em."

9

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thoa-thuan-bon-nam/chuong-4.html.]

 

Dương Cảnh Chi đưa tôi về nhà anh.

 

Tôi đứng ở lối vào, dù thế nào cũng không dám vào.

 

"Từ Vãn Tinh sẽ tức giận."

 

Dương Cảnh Chi nói: "Còn có thời gian quan tâm người khác sao? Hãy xem mình đã ngã thành thế nào rồi?"

 

Ngoại trừ vết xước trên lòng bàn tay, cả người tôi đều bị dính đầy nước tuyết bẩn thỉu.

 

“Còn nữa, Ngu Mính, em nhìn căn phòng này xem có giống như đã từng có phụ nữ đến đây không?”

 

“Hai người không sống cùng nhau à?”

 

“Anh chưa bao giờ ở cùng cô ấy.”

 

Dương Cảnh Chi vứt một bản hợp đồng lên người tôi.

 

"Nửa năm trước, cô ấy đến gặp anh và đề nghị hợp tác. Cô ấy không muốn bị quy tắc ngầm nên muốn anh đóng giả là bạn trai của cô ấy.

Đồng thời, cô ấy cũng sẽ giúp anh giải quyết những khách hàng dây dưa."

 

Dừng một chút, như sợ tôi không hiểu, anh lại giải thích thêm.

 

"Có khách hàng thích nhét phụ nữ lên giường người khác, họ cho rằng ai cũng thích việc đó. Anh rất khó chịu nên Từ Vãn Tinh đã giúp anh ngăn chặn họ."

 

Hợp đồng viết rõ ràng là không can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau.

 

Dương Cảnh Chi nắm lấy tay tôi và chữa trị vết thương cho tôi.

 

Tôi nhìn thấy một hàng hộp kem dưỡng da tay chưa mở trên kệ.

 

Đó là nhãn hiệu mà tôi yêu thích trước đây, Dương Cảnh Chi đã mua một bộ đầy đủ và đặt ở nhà.

 

"Hôm nay, anh đã hỏi thăm đồng nghiệp của em."

 

Anh nói một cách lặng lẽ.

 

"Em không có bạn trai. Tuần trước trong buổi teambuilding, em còn nói em độc thân. Ngu Mính, em cố ý lừa dối anh phải không?"

 

"Em không lừa dối anh."

 

"Vậy thì cho anh xem ảnh của em và người đàn ông đó."

 

"Em chưa bao giờ chụp chung."

 

“Em thích chụp ảnh như vậy, sao lại không chụp ảnh cùng tình yêu mới nhỉ?”

 

"Anh đã nhắc nhở em, lần sau em sẽ chụp ảnh cho anh xem."

 

Dương Cảnh Chi bị tôi làm cho nổi giận.

 

Anh đột nhiên đặt tay lên ghế sofa và hoàn toàn bao bọc lấy tôi, cảm giác đầy áp bức.

 

Tôi không thể cử động, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh qua chiếc áo len của mình.

 

"Anh đã mua thời gian của em, em biết phải làm gì rồi rồi chứ?"

 

"Em sẽ hoàn lại tiền cho anh, Dương Cảnh Chi, em thực sự sắp kết hôn rồi."

 

Anh lần xuống theo bả vai tôi nhưng tới cổ tay thì dừng lại.

 

“Sắp kết hôn nhưng vẫn đeo chiếc vòng tay do bạn trai cũ tặng, có phù hợp không?”

 

Loading...