Thỏa Thuận Bốn Năm - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-05 17:00:41
Lượt xem: 120
Lúc này, nỗi buồn vô tận nuốt chửng tôi.
Tôi thậm chí không biết làm thế nào để trách cứ anh.
Tám năm trước, chính là tôi đã kéo anh vào vị trí không ngang hàng với tôi.
Từ đó trở đi, thật khó để sửa chữa lại.
Anh rất ngay thẳng và không coi sự đóng góp của tôi là đương nhiên.
Anh lịch sự ghi nhớ nó đến tận bây giờ.
Nhưng tốt hơn là nên quên đi.
Trong lòng tôi như có một ngọn lửa không rõ nguồn gốc, đầu ngón tay run rẩy, tôi gửi tin nhắn cho Dương Cảnh Chi.
“Ai bảo anh tự tiện trả nợ cho em?”
"Không phải sẽ tốt hơn sao? Sau này em sẽ không phải làm nhiều việc nữa."
"Em không cần."
"Ngu Mính, đừng bướng bỉnh. Thực ra, anh nên làm việc này từ lâu rồi. Anh luôn muốn trả lại tiền chữa bệnh của ông nội anh cho em."
Lời nói của anh lại làm tôi đau lòng lần nữa.
"Số tiền này em sẽ để dành và trả lại cho anh.
Sau này ngoài trừ công việc, chúng ta đừng liên lạc với nhau."
Sau đó Dương Cảnh Chi đã gọi điện cho tôi nhiều lần nhưng tôi không trả lời.
Tôi xin nghỉ thêm một ngày, nhốt mình trong phòng và ngủ quên cả trời đất.
Dường như tôi muốn ngủ bù lại thời gian mà mình đã bị thiếu suốt những năm qua.
Cho đến sáng hôm sau, mẹ tôi mới nói với tôi.
Dương Cảnh Chi đã đứng dưới lầu suốt đêm.
Tôi đi tàu điện ngầm để đi làm.
Dương Cảnh Chi cũng từ bỏ chiếc Porsche của mình để đi tàu điện ngầm cùng tôi.
Buổi tối tôi đến KTV làm việc bán thời gian như thường lệ.
Anh thuê một phòng riêng nhỏ, ngồi ở cửa nhìn tôi ra vào.
Anh giống như một bức tượng đá biết di chuyển, tôi đi đâu thì anh theo đấy.
Điều này được lặp đi lặp lại trong nhiều ngày.
Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa và nói: “Đừng đi theo em nữa”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thoa-thuan-bon-nam/chuong-8.html.]
"Nếu anh không đi theo em thì em sẽ lại biến mất."
Anh đếm đầu ngón tay.
"Biến mất đến thành phố khác, biến mất ở cầu thang, biến mất không trả lời điện thoại, em làm anh khó chịu."
Tôi nghẹn ngào nói: “Em đã hứa sẽ trả lại tiền thì sẽ không biến mất nữa. Giữa người với người cần có sự tin tưởng chứ?”
Dương Cảnh Chi cau mày: "Em nói cái gì? Anh không cần em trả lại tiền."
Anh vẫn là cái bóng sau lưng tôi như cũ.
Đến thứ sáu, anh không xuất hiện nữa.
Từ Vãn Tinh tức giận gọi điện tới.
"Dương Cảnh Chi đánh người."
17
Dương Cảnh Chi đánh Tiêu Huy.
Nguyên nhân là vì hôm nay họ đã cùng nhau tham dự một buổi họp mặt của ngành.
Họ không ngồi cùng bàn nên chắc là Tiêu Huy không nhìn thấy anh.
Đột nhiên có người nhắc đến nhà họ Ngu đã mất tích.
Tiêu Huy hùng hồn nói: “Ngu Tổng có một cô con gái tên là Ngu Mính, cũng có thể cho là xinh đẹp. Trước đây theo đuổi cô ấy khó khăn như thế nào, thì bây giờ lại dễ dàng như vậy. Nhà ông ấy không phải là chưa trả hết nợ sao, tôi đã hứa giúp Ngu Mính trả nợ, cô ấy liền ngoan ngoãn đi theo tôi. Coi như là đã phải bỏ nhiều tiền như vậy để mua cô gái đó về cũng không đến nỗi lỗ vốn…”
Lời còn chưa dứt, nắm đ.ấ.m của Dương Cảnh Chi đã giáng xuống người anh ta.
Trước mặt rất nhiều người trong ngành, anh đã đánh bại cậu con trai giàu có của nhà họ Tiêu.
Bên ngoài phòng khám, Từ Vãn Tinh đổ lỗi cho tôi.
"Cảnh Chi không có người dựa dẫm, tự mình tranh đấu đến bây giờ đã khó khăn hơn bất kỳ ai khác, nhưng bây giờ vì cô mà nhất định anh ấy đã đắc tội với một số người.”
Từ Vãn Tinh khó chịu: “Ngu Mính, cô không giúp được anh ấy thì thôi, làm ơn đừng có gây họa có được không?”
Gây họa?
"Từ Vãn Tinh, cô có tư cách gì mà đổ lỗi cho tôi?"
Từ Vãn Tinh hơi sửng sốt.
Tôi: "Hai người chỉ quan hệ hợp tác thôi.
Không phải đã đồng ý là không can thiệp vào đời tư của nhau sao?"
"Anh ấy lại còn nói với cô điều này..." Từ Vãn Tinh bị đả kích.
Ngay lập tức, mắt cô ta đỏ hoe và cô ta trở nên rất đau khổ.