Thoát Khỏi Xiềng Xích - 05.
Cập nhật lúc: 2024-09-02 09:25:46
Lượt xem: 83
"Bây giờ tất cả đều được kết nối mạng, kết quả trúng tuyển tra trên mạng là biết ngay, chỉ cần em đến trường, chắc chắn sẽ có cách giải quyết."
Tôi nhìn cô qua làn nước mắt nhòa, "Thật không ạ?"
"Cứ tin cô, đừng sợ, nhất định em phải đi."
Cô giáo chủ nhiệm biết rõ hoàn cảnh gia đình tôi, thậm chí còn đặc biệt đến thăm nhà, nói rằng áp lực học lớp 12 lớn, không thể suốt ngày chỉ cho con ăn bánh mì với dưa muối, con gái lớn rồi, có lòng tự trọng, cũng nên mua vài bộ quần áo, chứ không thể suốt ngày mặc quần áo của con trai mà lêu lổng được, mùa đông đến thì không đủ ấm.
Mẹ tôi sợ kẻ mạnh, nể kẻ cứng, nên cũng có chút tôn trọng giáo viên, ngoài miệng thì đồng ý nhưng sau lưng vẫn làm theo ý mình, cùng lắm là thay quần áo cũ của em trai thành quần áo cũ của bà.
Đôi khi, tôi thấy trong thẻ cơm có thêm mấy chục nghìn, tôi biết là cô giáo chủ nhiệm thương tôi, lén nạp tiền cho tôi.
Lời của cô giáo như chiếc phao cứu sinh, giúp tôi dần bình tĩnh lại.
Cô vỗ vai tôi, nghiêm túc nói, "Mạnh Đình, những gì cô nói trên lớp rằng khi lên đại học sẽ nhẹ nhàng hơn, đều là nói dối cả."
"Em nhất định phải tiếp tục học thật tốt, cố gắng hết sức."
"Không bao giờ được quay trở lại đây nữa, biết không?"
Tôi gật đầu mạnh mẽ, nhưng lại có chút ngại ngùng, do dự mãi mới khiến cô giáo nhận ra sự lúng túng của tôi, cô lên tiếng, "Có phải gia đình không cho em tiền sinh hoạt không?" Vừa nói, cô vừa bắt đầu lục lọi túi, "Cô còn vài trăm nghìn đây, em cầm lấy!"
"Không không không!" Tôi vội vàng từ chối, "Thưa cô, bây giờ em đang đi làm, dành dụm tiền sinh hoạt rồi."
"Chỉ là, cô có thể giữ giúp em hồ sơ được không, đến trước khi em đi học đại học em sẽ đến lấy."
Cô vội vàng đáp, "Được, được chứ, tất nhiên là được, con ngoan, cô hiểu lo lắng của em, mỗi năm đều có vài hồ sơ bị mở nhầm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thoat-khoi-xieng-xich-kvfu/05.html.]
"Tình huống của em, dù có thể làm lại, nhưng chắc gì gia đình đã giúp em. Cô nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận cho em, cất vào két an toàn mà giữ."
Lời nói cường điệu của cô khiến tôi bật cười, đang khóc mà tôi đã phì cười, rồi một bong bóng nước mũi to tướng bật ra, hai cô trò cùng nhau cười phá lên ngay tại chỗ.
Cô giáo dạy tôi rằng, dù có phải dối trá hay giả vờ tội nghiệp, cũng phải đến trường trước đã.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu một trận thật khó khăn.
"Bố, bây giờ con đi làm mỗi tháng chỉ được có một nghìn đồng thôi mà."
"Con chỉ nghĩ rằng, nếu vào đại học rồi tìm được việc làm tốt thì có thể kiếm nhiều tiền hơn."
"Hồi Tết, dì cả không nói rằng anh họ ở Bắc Kinh một tháng kiếm hơn năm vạn sao?"
"Một nghìn đồng của con chẳng làm được gì, chi bằng để con đi học, sau này ở thành phố lớn còn kiếm được nhiều tiền hơn, lúc đó con dành dụm tiền mua cho bố mẹ căn nhà lớn trong thành phố."
Vừa nghe đến năm vạn, tôi thấy mắt em trai sáng lên.
"Nhiều vậy sao? Vậy chị mau đi đi, sau này kiếm được tiền mua đồ hiệu cho em, bạn học của em đều mặc đồ Adidas, Nike, chỉ có em là đi đôi giày mua ở chợ quê, xấu hổ c.h.ế.t đi được!"
Bố tôi không dễ bị thuyết phục như vậy, "Mày nói thì hay lắm, nhà này lấy đâu ra tiền cho mày đi học? Em trai mày một năm đã hết hơn hai vạn, hai đứa hết bốn vạn, tao với mẹ mày trồng cả năm cũng được bao nhiêu đâu?"
Mẹ tôi tiếp lời, "Đúng đấy, em trai mày thì còn được, tiết kiệm chút thì vẫn nuôi được, dù sao mày sớm muộn gì cũng lấy chồng, phí tiền làm gì!"
"Con cam đoan không tiêu một đồng nào của nhà." Tôi liền quỳ xuống trước mặt họ, giơ tay thề, "Con ở thị trấn làm bốn năm không ăn không uống cũng chỉ kiếm được bốn vạn tám thôi, hoàn toàn không so được với một tháng ở thành phố lớn, nếu không tin bố có thể đi hỏi anh họ."
Họ bán tín bán nghi, tôi liền đánh thêm đòn mạnh, "Con ở trường, tìm luôn bạn học giàu có mà lấy, chẳng phải hơn hẳn lấy người trong làng sao."