Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thư Ký Mách Lẻo Của Tổng Tài - Chương 9-11

Cập nhật lúc: 2024-09-06 11:26:44
Lượt xem: 1,752

9.

Chưa kịp tỉnh ngủ thì điện thoại của Trần Triều đã gọi đến. Chuyện tối qua khiến tôi năm giờ sáng vẫn chưa ngủ được. Vừa nhắm mắt lại, anh ta lại gọi đến.

Tôi dứt khoát cúp máy rồi tắt nguồn, ngủ no rồi tôi mới nhìn thấy 99+ cuộc gọi nhỡ của Trần Triều, cũng như rất nhiều tin nhắn của anh ta.

[Em mách với mẹ tôi rồi à?]

[Em sẽ không nghĩ rằng tôi thật sự thích em chứ?]

[Đó là lời nói say của tôi.]

[Em có thể đừng mách lẻo với họ mọi chuyện được không? Tôi hai mươi bảy tuổi rồi, tôi không thể có bí mật riêng sao?]

[Tại sao lại tắt máy? Em xảy ra chuyện gì sao?]

[Thôi được rồi, tôi chỉ thích em một chút thôi.]

[Không trả lời tin nhắn?]

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

[Em ngầu đấy.]

[Alo? Thư ký Khương? Nếu còn sống thì nhắn: Em yêu anh.]

...

Trần Triều thật sự rất phiền phức.

Hồi cấp ba, anh ta là bạn cùng bàn của tôi, tiết học nào cũng nói không ngừng. Tôi không muốn để ý đến anh ta, chỉ muốn chăm chú nghe giảng, nhưng anh ta cứ lải nhải bên tai tôi đọc truyện cười. Tôi không nhịn được cười thành tiếng, bị giáo viên phạt đứng ngoài hành lang.

Là một học sinh giỏi, tôi chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.

Vừa định khóc, Trần Triều cầm quyển truyện cười rách nát của anh ta cũng đi ra, sau đó bắt đầu đọc to. Tôi đang định khóc thì lại bị chọc cười.

Nhưng sau ngày hôm đó, giáo viên chủ nhiệm đã chuyển anh ta đi với lý do làm phiền việc học của tôi.

Sau ngần ấy năm, không ngờ anh ta vẫn không thay đổi. Một mình cũng có thể nói say sưa.

Tin nhắn cuối cùng, anh ta chuyển cho tôi mười nghìn tệ, ghi chú: [Em nghỉ ngơi hai ngày đi.]

Có lẽ sợ tôi hiểu lầm là bị sa thải, anh ta lại bổ sung một câu: Hai ngày nữa vẫn phải đến đấy.

 

10.

Nghỉ ngơi hai ngày, tôi xách túi nhỏ đến công ty thì mới biết đã đổi thay, Trần Triều đã tuyển một trợ lý mới, cộng thêm tôi là tám người.

Tôi cứ tưởng anh ta cho tôi nghỉ phép là vì thương xót tôi, không ngờ lại là đánh lạc hướng. Chắc chắn là sợ chuyện này bị tôi mách với ba anh ta nên mới đuổi tôi đi.

Vừa vào công ty, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

"Thư ký Khương, hôm đó cô đã làm gì Trần tổng vậy?"

Lời này khiến tôi có chút chột dạ, vừa gãi đầu vừa xoa tai. Lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra được chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó.

May mà đồng nghiệp không hỏi nhiều, ngược lại còn tốt bụng nói với tôi: "Thư ký mới là nhắm vào cô đấy."

Lời này có ý gì? Tôi làm việc chăm chỉ bao nhiêu năm, lẽ nào có người có thể thay thế tôi?

Vừa đẩy cửa phòng Trần Triều, tôi đã ngây người--Lâm Tri, kẻ thù không đội trời chung của tôi, âm hồn không tan, trở thành đồng nghiệp của tôi.

Hồi tiểu học, cô ta giấu khăn quàng đỏ của tôi, khiến tôi không thể lên sân khấu phát biểu trong lễ kỷ niệm ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6.

Hồi cấp hai, cô ta giấu băng vệ sinh của tôi, khiến tôi mặc quần đỏ khóc suốt dọc đường.

Cấp ba còn quá đáng hơn, tung tin đồn tôi và Trần Triều yêu nhau khắp nơi, khiến nam thần tôi thầm mến nói tôi lăng nhăng.

Cuối cùng cũng thoát khỏi cô ta khi lên đại học, bây giờ người này lại quay về bên cạnh tôi.

"Lâu rồi không gặp, Thư ký Khương."

Cô ta nở nụ cười thân thiện, như thể chúng tôi thật sự là bạn bè lâu ngày gặp lại.

"Ý gì vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thu-ky-mach-leo-cua-tong-tai/chuong-9-11.html.]

Tôi chất vấn Trần Triều, hy vọng anh ta có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.

"Như em thấy đấy, đồng nghiệp mới của em."

Không biết có phải muốn trả thù tôi hay không, Trần Triều cười ranh mãnh: "Em có biết nhiệm vụ của cô ấy là gì không?"

Lâm Tri mặc đồng phục công sở chỉnh tề, cúi đầu chào tôi: "Thư ký Khương, nhiệm vụ của tôi là giám sát nhất cử nhất động của cô, báo cáo cho Trần tổng."

Tôi đứng ngây ra tại chỗ.

"Cô không có tư cách giám sát tôi."

Tôi chỉ là làm việc cho anh ta, chứ không phải bán mình cho nhà anh ta làm người hầu.

"Thư ký Khương, tôi nghĩ em đã hiểu lầm ý tôi rồi.

"Lương của em là cao nhất trong toàn công ty, hơn nữa em còn nhận cả phần của ba tôi.

"Lương cao như vậy, tôi sợ em lười biếng, đây không phải là lẽ thường tình sao?

"Tất nhiên, tôi cũng không phải là kẻ biến thái, Lâm Tri chỉ giám sát tám tiếng làm việc của em.

"Sau giờ làm việc, tôi không quan tâm."

 

11.

Trần Triều đang trả thù tôi.

Mẹ tôi là bảo mẫu nhà Trần Triều, bố tôi là quản gia nhà anh ta. Trần Triều nói theo chế độ phong kiến, tôi là nô tài nhà sinh ra của anh ta.

"Em có biết điều đó có nghĩa là gì không?"

Lúc đó tôi vẫn là một cô bé con chảy nước mũi, ngậm kẹo mút, đối mặt với những từ ngữ chưa từng nghe thấy, chỉ có thể lắc đầu ngơ ngác.

"Có nghĩa là cả đời em phải làm việc bên cạnh tôi."

Tôi không tin.

Người già thường nói đọc sách có thể thay đổi số phận.

Hơn nữa nhà Thanh đã diệt vong một trăm năm rồi, ai còn quan tâm đến chuyện này. Vì vậy, tôi học hành chăm chỉ, thi đậu vào trường đại học danh tiếng, học thạc sĩ ở trường đại học danh tiếng.

Nhiều lần tham gia các cuộc thi có giá trị cao và đạt giải.

Cuối cùng, vào năm hai mươi tư tuổi, tôi vinh dự trở thành một trong số rất nhiều thư ký của Trần Triều.

Lời nói ứng nghiệm, tôi thật sự là nô tài nhà sinh ra của anh ta rồi. Nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, ai bảo bây giờ thạc sĩ hai chân nhan nhản. Lương sau khi tốt nghiệp còn không bằng mẹ tôi làm bảo mẫu.

Ngày tôi đi làm, ba của Trần Triều mỉm cười nhìn tôi: "Thư ký Khương, cháu là đứa trẻ mà chú thấy lớn lên từng ngày, cháu đến giám sát Trần Triều, chú yên tâm."

Tôi luôn nhìn thấy kỳ vọng của ba mẹ Trần Triều đối với anh ta. Họ lo lắng con trai mình đi đường vòng, vì vậy luôn yêu cầu Trần Triều chỉ có thể đi theo con đường mà họ đã vạch ra. Để không phụ lòng mong đợi của ông ấy, tôi báo cáo tất cả mọi hành động của Trần Triều trong công ty. Vì vậy, Trần Triều có thể nói là cậu ấm an phận thủ thường nhất trong giới trẻ Bắc Kinh.

Bất kể nam hay nữ, chỉ cần ra ngoài một mình, tôi đều ghi chép lại từng người một.

"Thư ký Khương, em có hiểu thế nào là khoảng cách giữa người với người không?"

Tôi gật đầu, tôi đã học điều này rồi.

Người trước mặt hình như không nhịn được nữa, ngồi xổm trước mặt tôi, kéo quần lên, hét vào mặt tôi: "Vậy lần sau tôi đi ẻ, em có thể đừng vào được không!?"

Tôi quay người rời khỏi nhà vệ sinh, tay nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại.

Ngày 13 tháng 7, Trần Triều bị táo bón, ngồi trong nhà vệ sinh hai mươi phút, nóng nảy, nóng trong người, nên ăn nhiều rau xanh.

Thời thế thay đổi, Trần Triều lập một nhóm chat chỉ có tôi, Lâm Tri và anh ta, tên nhóm còn thân thiết gọi là: [Kế hoạch giám sát Thư ký Khương không lười biếng tám tiếng].

Đi vệ sinh lâu hơn hai phút, Lâm Tri sẽ hét to tên tôi ở bên ngoài:

"Thư ký Khương, cô bị táo bón à?"

Quá mất mặt, công việc không thể thoải mái còn gọi là công việc gì nữa.

Bị hành hạ đến ngày thứ mười, tôi nói chuyện thẳng thắn với Trần Triều.

"Trần Triều, em muốn từ chức."

Loading...