THỬ LÒNG BẠN GÁI - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:38:11
Lượt xem: 1,476
Hắn luống cuống, ôm chặt lấy tôi: “Sao vậy? Niệm Niệm à? Em đừng dọa anh mà.”
“Có em làm bạn là anh đã rất hạnh phúc rồi, cho nên anh muốn nhân lúc mình vẫn còn sức khỏe để thực hiện nốt nguyện vọng cuối cùng, không còn tiếc nuối.”
Vẫn còn nói dối tôi.
Chúng tôi đã trải qua nhiều chuyện cùng nhau như vậy, cuối cùng lại đi đến nước phải dùng cái c.h.ế.t để chứng minh chân tâm của mình.
Cảm giác phẫn nộ, không cam lòng, tuyệt vọng, khó xử khiến tôi không thể tiêu sái rời đi dễ dàng như vậy.
Mùi m.á.u tươi tràn vào cổ họng, ghê tởm đến mức tôi sắp nôn ra.
Tôi tự nhủ, phải nhịn thêm chút nữa.
Sau đó tôi buông hắn ra, lau nước mắt, hít sâu một hơi, rất bình tĩnh hỏi hắn: “Danh sách gồm những việc gì?”
“Lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc một lần, hành hương ở Tây Tạng, đi chụp ảnh cưới một lần…”
Hơn mười hạng mục.
“Em nhớ trước kia anh rất thích đua xe, rất thích những môn thể thao mạo hiểm, vì sao không xếp chung vào?”
Hắn sửng sốt trong chớp mắt, vội vàng giải thích: “Mấy môn đó quá nguy hiểm, anh không muốn em lo lắng.”
Là không muốn tôi lo lắng.
Hay là bởi vì đã có người cùng anh làm những chuyện này rồi?
Tôi rũ mắt: “Danh sách nguyện vọng kia quá tàn nhẫn đối với em. Nếu có một ngày anh không còn nữa, em nhớ lại tất cả rồi sẽ sụp đổ mất.”
“Thật xin lỗi, là lỗi của anh. Anh không thể tàn nhẫn với em như vậy.”
Tôi khịt mũi, lắc đầu: “Vì anh, em nguyện ý làm tất cả.”
“Niệm Niệm, anh thật sự không nỡ.”
Nhưng trong lúc hắn nói luyến tiếc tôi, hắn lại đăng lên nhóm rằng: [Sau khi hoàn thành những thứ này, chắc tao sẽ giả c.h.ế.t thử xem. Người nhiều cảm xúc như Tô Niệm chắc sẽ sụp đổ tự sát thôi.]
Tôi cũng đăng lên mạng xã hội rằng: “Bạn trai bảo tôi và anh ấy cùng nhau làm danh sách nguyện vọng cuối cùng của cuộc đời. Tôi không thể chịu nổi nữa, ông trời ơi, ông có muốn xem ông đang làm gì hay không?”
18.
Chúng tôi cố ý dành nửa tháng đi đến đỉnh núi mà hắn nói, đợi mặt trời mọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thu-long-ban-gai/chuong-10.html.]
Đi Tây Tạng hành hương, vượt núi vượt sông, thành kính cầu nguyện, nhìn bầu trời cao, cảm nhận sinh mệnh mỏng manh.
Mỗi khi hoàn thành một việc.
Tôi đều sẽ chụp ảnh đăng lên mạng.
Từ điều thứ nhất đến tận bây giờ, hiện đã tích góp được mấy chục vạn người theo dõi.
Rất nhiều người nói xem xong lại khóc, hâm mộ tình yêu đẹp đẽ của chúng tôi.
Rất nhiều người gửi tin nhắn riêng, mong bạn trai tôi sẽ khỏe lên.
Có một bình luận đặc biệt trong đó khiến tôi phải chú ý tới.
[Tôi là sinh viên ngành y đây, chủ topic đã từng chụp tờ báo cáo xét nghiệm, hẳn là không còn sống được bao lâu nữa, vậy tại sao anh ấy còn khỏe vậy nhỉ? Có thể nói là kỳ tích y học đấy.]
Tôi nhấn like, trả lời: [Tôi cũng hy vọng có kỳ tích xuất hiện.]
Sau đó tôi nhìn mình mặc váy cưới trong gương.
Thật đẹp.
Tôi chụp một bức ảnh.
Ai nói nhất định phải lập gia đình mới có thể mặc váy cưới chứ?
Tôi cũng có thể tự kết hôn với chính mình.
Giang Hạ Dã nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ phía sau: “Niệm Niệm, anh thật sự rất muốn kết hôn với em.”
Nhìn khuôn mặt giả tạo của hắn qua gương.
Giờ phút này tôi chỉ cảm thấy có chút buồn nôn.
“A Dã, anh sẽ khá hơn thôi.”
“Nếu có một ngày anh không còn nữa thì em phải làm sao bây giờ?” Giọng hắn nghẹn ngào.
Diễn rất xuất thần.
Tôi rũ mắt cười khẽ: “Em sẽ đi theo anh.”
Lúc hắn định nói gì đó thì điện thoại di động vang lên.
Tôi nhìn thấy tên Hứa Thần Hi hiện trên màn hình.
Hắn nhíu mày, giải thích với tôi: “Gần đây cô ấy có mâu thuẫn với gia đình, tâm trạng không được tốt. Anh nghe điện thoại trước.”