THỬ NÓI CÔ ẤY XẤU THÊM LẦN NỮA XEM? - Chương 9 + Ngoại truyện 1
Cập nhật lúc: 2024-09-20 17:56:19
Lượt xem: 3,269
Nhưng khi nhìn thấy câu hỏi đầu tiên, tâm trạng của tôi dần ổn định lại, tư duy trở nên ngày càng rõ ràng.
Mấy ngày thi đại học trời rất nóng, nhưng Trì Nhiễu vẫn luôn đợi bên ngoài, khi tôi ra khỏi phòng thi, cậu ấy lại ngầu ngầu vẫy tay với tôi.
Sau khi kỳ thi kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ngày nhận kết quả thi đại học, tôi rất bình tĩnh.
Vào trang web, nhập thông tin.
Tôi thi được 710 điểm.
Người đầu tiên tôi nghĩ đến là Trì Nhiễu, tôi điên cuồng chạy đến nhà cậu ấy.
"Trì Nhiễu, tôi đậu rồi! Tôi đậu rồi!! Tôi thi được 710 điểm!"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Trì Nhiễu cũng ngẩn người, sau đó như tỉnh cơn mơ, ôm chặt lấy tôi: "Lâm Lai, cậu đậu rồi!"
Khi chúng tôi còn đang vui mừng không dứt, tôi bất ngờ nhìn thấy một người rất quen thuộc.
Đây chẳng phải là ảnh hậu nổi tiếng, Tô Thiền sao!
Sao cô ấy lại bước ra từ tấm áp phích?
Trì Nhiễu ho nhẹ một tiếng, giới thiệu với tôi: "Giới thiệu một chút, đây là mẹ mình."
Tôi lắp bắp lấy sổ tay ra: "Có... có thể ký cho em một chữ được không?"
Tô Thiền véo má tôi: "Cô bé này dễ thương thật đấy."
Hôm đó, dì Tô Thiền đưa tôi vào phòng trang điểm.
Khi nhìn vào gương, tôi không dám tin đó là chính mình.
Khi tôi bước ra, tai của Trì Nhiễu đỏ lên.
Tối hôm đó, cậu ấy đưa tôi về nhà: "Hôm đó cậu nói, nếu mình có thể đưa cậu gặp thần tượng, cậu sẽ đồng ý cho mình một điều ước.”
"Mình nói trước nhé, điều ước này cậu có thể từ chối, mình sẽ không ép đâu."
Nói xong, cậu ấy bỗng nhiên căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng khàn đi: "Cậu có thể... làm bạn gái mình không?"
Tôi không trả lời.
Trái tim của Trì Nhiễu dần dần trùng xuống.
Đúng lúc đó, tôi bất ngờ nhón chân, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi cậu ấy.
Sau đó, tôi buông tay cậu ấy ra, đỏ mặt chạy nhanh về nhà.
Chỉ còn lại cậu ấy đứng nguyên tại chỗ, đầy mong đợi mà không biết làm sao, lo lắng đến mức quay vòng vòng.
Mùa hè năm đó, hiệu trưởng để ăn mừng trường có hai học sinh đậu vào Thanh Hoa, đã b.ắ.n pháo trước cổng trường.
Tên tôi và Trì Nhiễu đứng rất gần nhau trên bảng danh dự, có người trêu rằng trông giống ảnh cưới.
Hứa Tĩnh Di thi không tốt, quyết định học lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thu-noi-co-ay-xau-them-lan-nua-xem/chuong-9-ngoai-truyen-1.html.]
Thẩm Tầm thi bình thường, từ 985 xuống 211.
Còn tôi, cho tuổi trẻ của mình, đã thực hiện bài thi đầy hài lòng.
(Ngoại truyện 1)
Trì Nhiễu đã quen biết Lâm Lai từ khi còn học tiểu học.
Khi sinh ra, Trì Nhiễu là một đứa trẻ dị dạng, trên cơ thể mọc ra ba cánh tay, cánh tay thừa không thể duỗi ra, kết nối với nội tạng yếu ớt, phẫu thuật rất khó khăn.
Vì là trẻ sinh non, cơ thể phát triển không hoàn chỉnh, lúc đó không thể phẫu thuật, nên cho đến khi 9 tuổi, cánh tay thứ ba này vẫn được giữ lại.
Mỗi lần nhập viện, tất cả những đứa trẻ nhìn thấy cậu ấy đều sợ khóc thét, gọi cậu ấy là con quái vật xấu xí.
Biệt danh của anh ấy lúc đó là "xấu xí".
Trước khi tròn 9 tuổi, Trì Nhiễu chẳng ngầu chút nào, thậm chí còn tự ti, nhạy cảm và yếu đuối.
Cậu ấy chống đối với thế giới bên ngoài, không muốn tiếp xúc với ai.
Cho đến năm 8 tuổi, khu phòng bệnh của cậu ấy có một cô bé đến, tên là Lâm Lai.
Lâm Lai rất xinh đẹp, làn da trắng sáng, đôi mắt tròn long lanh như hươu con, trong sáng, sạch sẽ, có thể nhìn thấu đến tận cùng.
Mặc váy trắng, mái tóc dài mềm mại rủ xuống sau lưng, như một thiên thần.
Lúc đó, cậu ấy không thể ngờ rằng, một Lâm Lai như thế sau này ở trung học bị gọi là ếch nhái, và trong vô vàn ác ý đã giấu đi trái tim yêu cái đẹp của mình.
Trong đám trẻ ở phòng bệnh, chỉ có Lâm Lai chịu chơi với cậu ấy.
Trì Nhiễu không hiểu: "Cậu không sợ mình sao?"
Lâm Lai chớp chớp mắt: "Tại sao lại phải sợ, mình còn rất ngưỡng mộ cậu, cậu có thêm một cánh tay, viết bài sẽ nhanh hơn bọn mình."
Trì Nhiễu: "......"
Nhưng ngoài chơi với cậu ấy, Lâm Lai cũng chơi với các bạn khác.
Cô ấy đối với ai cũng nở nụ cười thiên thần.
Trì Nhiễu không muốn cô ấy chơi với người khác.
Cậu ấy ghen tị với mỗi cậu bé có thể chạy nhảy bên cô ấy, ghen đến phát điên.
Để có thể ở bên cạnh Lâm Lai với hình ảnh tốt nhất, cậu ấy đã mất 9 năm.
Cắt bỏ cánh tay, phục hồi sau phẫu thuật, uống những loại thuốc đắng nhất, chịu đựng cơn đau luyện tập, trở thành người học giỏi nhất.
Khi cậu ấy nỗ lực hết mình, đột nhiên nhận ra mình dường như đã đủ tư cách đứng cạnh cô ấy.
Và rồi.
Cuối cùng trong một tiết học nào đó, ngồi sau cô ấy, cậu ấy đã kiên định giơ tay lên.
Thừa nhận mối tình đơn phương kéo dài suốt mười năm.