Thứ Nữ Phản Công - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-06 17:06:30
Lượt xem: 1,491
Đại phu nhân xoa xoa trán, mặt nhíu lại đầy vẻ khó chịu.
Bà còn muốn hỏi ta điều gì đó, nhưng lại nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào vang lên:
"Mẹ, mẹ mau ra đây đi! Mẹ xem người bên cạnh con là ai này?!"
Đại phu nhân nghe vậy, lập tức ngẩng đầu đón tiếp.
Ta nhìn theo hướng ánh mắt bà, thấy người đến dáng dấp thanh tú, một thân áo tím.
Dưới ánh mặt trời, đường chỉ thêu con mãng xà tứ trảo ẩn hiện.
Là Thái tử sao ?!
5.
Nhìn thấy đại tỷ bình an vô sự, lại có Thái tử bảo vệ, đại phu nhân mừng rỡ không thôi.
Đại tỷ cũng giống như kiếp trước, ban phát vàng bạc cho kẻ ăn mày ven đường.
Nhưng thứ muội lại ăn nói vô lễ, chỉ tay cười nhạo kẻ ăn mày, nói rằng họ chẳng qua là mạng hèn hạ, làm sao xứng với vật quý giá như vậy?
Đại tỷ trách mắng ngay trên đường, tiếng cãi vã khiến dân chúng bất mãn.
Phố Tây hỗn loạn, đám nạn dân di cư xông lên.
Thái tử giám sát việc cứu trợ thiên tai, trong lúc bạo loạn đã cứu được đại tỷ.
Trong lúc tránh né, đại tỷ bị trật chân, Thái tử có lòng tốt, đưa tỷ ấy đến y quán chữa trị.
Còn thứ muội khi ngồi kiệu về nhà, bị bọn cướp thấy giàu mà cướp bóc.
Biết tin thứ muội gặp nạn, đại tỷ không hề tỏ ra sợ hãi sau khi thoát chết, ngược lại nhấp một ngụm trà, ánh mắt đầy khinh bỉ:
"Đúng là số mệnh bạc bẽo, quý nhân ở ngay trước mắt cũng không nắm được, uổng bị kẻ hèn nhục mạ.
May mà tin tức chưa truyền ra ngoài, nếu không chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng thanh bạch của Lâu phủ hay sao?"
"Con nói rất đúng."
Hai người họ không quan tâm đến sống c.h.ế.t và danh dự của thứ muội, nói chuyện về Thái tử.
Vì vậy, họ không chú ý đến Tần di nương đang đứng ngoài cửa.
Mười ngón tay cắm vào da thịt, mắt bà ấy tràn đầy oán hận.
Trong cơn hỗn loạn, bà bị một tiếng "di nương" đánh thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thu-nu-phan-cong/chuong-3.html.]
Thứ đệ mở rộng vòng tay, loạng choạng chạy vào lòng bà.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tiếng động khiến đại phu nhân chú ý.
Nha hoàn mở cửa, dẫn Tần di nương vào.
"Thiếp mang theo Thông nhi đến thăm đại phu nhân."
Đại phu nhân không nhắc gì đến việc cho phép Tần di nương đứng dậy, mà đưa tay đón lấy thứ đệ.
Bà bế thứ đệ, rồi đưa cho nó một miếng bánh ngọt:
"Vài ngày không gặp, Thông nhi lại gầy đi, chắc là ngươi lo nghĩ nhiều, không chú ý đến việc ăn uống của Thông nhi.
Từ nay về sau, Thông nhi sẽ được đưa đến chỗ ta nuôi dưỡng."
Tần di nương hơi há miệng, cuối cùng cúi đầu, đáp "Vâng".
Đại phu nhân cả ngày ở Phật đường cầu phúc, bày mưu tính kế cho đại tỷ, bận rộn lấy lòng Thái tử, đâu có thời gian chăm sóc thứ đệ chứ?
Bà làm vậy, chẳng qua là muốn Tần di nương biết, ai mới là chủ nhân trong phủ này.
Tần di nương mất hồn đi vào, mất vía đi ra.
Khi nha hoàn kể lại những chuyện này, trông mặt đầy hứng thú của kẻ hóng chuyện hay.
Ta nằm trên đùi di nương, lòng dâng lên nỗi buồn thương cho những con người cùng cảnh ngộ.
"Di nương, chúng ta sẽ là Tần di nương tiếp theo sao?"
Di nương ngẩn người ra, nhắm mắt lại.
Khi mở mắt, ánh mắt bà đầy kiên định:
" Sẽ không."
Sau ngày đó, di nương bắt đầu ngồi trước gương vẽ chân mày, trang điểm cho bản thân.
Giữa chân mày của di nương có một vết sẹo.
Đó là do lúc nhỏ, đại tỷ nghịch ngợm khiến con mèo vô tình cào trúng bà.
Cùng ngày đó, ta đang cho cá chép ăn bên hồ, vô tình ngã xuống nước.
Trước đó, di nương là thiếp thất được sủng ái nhất trong phủ, là người phụ nữ phụ thân yêu nhất.
Nhưng sau khi di nương bị hủy dung, phụ thân cũng không còn đến nữa.
Bây giờ, di nương khẽ điểm bút lên chân mày, vết sẹo đáng sợ đó lại trở thành một bông hoa đào màu hồng nhạt, càng tôn lên làn da trắng như tuyết, mặt mày như tranh vẽ của di nương.