THỨ NỮ THẨM DIỆC ĐỒNG - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-05 10:48:11
Lượt xem: 2,798
Văn án:
Tống Minh An là con thứ, lúc nào cũng mong muốn cưới được một tiểu thư khuê các danh giá. Thế nhưng bạch nguyệt quang trong lòng hắn ta nào có để ý đến hắn, cuối cùng đành ngậm ngùi cưới ta - một nữ nhi thứ xuất. Ta hết lòng vun vén gia đình, chăm sóc con cái. Về sau, hắn ta bay cao, trở mặt thành công, hạ độc g.i.ế.c ta rồi rước bạch nguyệt quang kia về. Mẹ chồng vui vẻ chào đón, con trai, con gái đều cung kính gọi bạch nguyệt quang là mẹ. Còn ta, bị thiêu c.h.ế.t trong căn viện đổ nát. Bọn họ đều hả hê lắm. Vậy mà không biết, cái ngày xảy ra hỏa hoạn kia, có một người đàn ông khác ôm ta vào lòng, dịu dàng nói: “Đồng Nhi, sau này chúng ta không cần phải lén lút vụng trộm nữa…” Ta trợn mắt liếc hắn một cái: “Nếu không phải trong bụng đang mang thai con của chàng, ta cần gì phải vội vã giả c.h.ế.t rời đi?”
Về sau, Ninh Vương phi hồi kinh.
Cả nhà họ Tống quỳ trước mặt ta, kinh hô: “Thẩm Diệc Đồng?”
Ta lạnh mặt.
Kẻ hầu người hạ bên cạnh quát lớn: “Dám vô lễ, vị này là Ninh Vương phi đấy!”
Chương 1
Hương khói trong phòng tĩnh thất của chùa thoang thoảng bay.
Trong phòng chỉ có ta và Tống Minh An.
“Nàng là Thẩm Diệc Đồng?”
Tống Minh An đeo kiếm bên hông, mặc trang phục của nha dịch Kinh Triệu Phủ, cau mày nhìn ta.
Ta ngồi sau án thư, không đứng dậy, ho khan một tiếng rồi nói: “Là ta. Tống thế tử, thiếp thân thể bất tiện, không thể hành lễ, mong ngài thứ lỗi.”
Nói xong, ta tiếp tục cúi đầu, giả vờ đè lên bức tranh Phật lớn trên bàn, lại ho khan một tiếng.
Tống Minh An hỏi: “Nàng quen ta?”
Ta đáp: “Thế tử quên rồi sao, hôm trước tại thọ yến của lão phu nhân họ Trương, chúng ta đã gặp mặt.”
Tống Minh An thả lỏng lông mày, đưa mắt nhìn xung quanh, trong phòng trống không, nhìn một cái là thấy rõ.
“Thẩm cô nương có nhìn thấy người lạ mặt nào bị thương không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thu-nu-tham-diec-dong/chuong-1.html.]
“Thế tử đang tìm tội phạm bỏ trốn sao?” Ta lắc đầu, “Không có. Căn phòng này trống huếch trống hoác, thế tử nếu không yên tâm, cứ việc lục soát.”
Tống Minh An mở chiếc tủ duy nhất trong phòng, phát hiện bên trong không có ai, liền sải bước về phía ta.
Tim ta bỗng thắt lại, cho rằng hắn đã phát hiện ra điều gì.
Tống Minh An đi đến trước án thư, cúi người xuống, hạ giọng nói: “Ra là vậy, khó trách hôm trước phụ thân nàng đột nhiên nói muốn gả nàng cho ta, thì ra là nàng đã để ý ta từ buổi tiệc mừng thọ đó rồi?”
Ta kinh ngạc chớp mắt, không hiểu sao hắn ta lại… tự tin như vậy.
Hắn cúi đầu nhìn xuống.
Ta luống cuống đưa tay ra, nắm lấy tay áo hắn, ánh mắt long lanh: “Thế tử điện hạ, thiếp… thiếp thật lòng ái mộ ngài.”
“Buông ra!” Tống Minh An không rảnh để ý đến gầm bàn, nhíu mày quát.
Anan
Ta vẫn nắm chặt không buông.
Hai người giằng co trong phòng.
Tống Minh An bật cười: “Hừ, một thứ nữ như nàng, cũng dám mơ tưởng đến bổn thế tử sao? Nằm mơ đi!”
“Thế tử ghét bỏ ta đến vậy sao?”
Mắt ta đỏ hoe.
Đúng lúc này, có người bên ngoài bẩm báo: “Bẩm đại nhân, hình như Tống tiểu thư bị hoảng sợ, mời ngài mau qua đó một chuyến.”
Tống Minh An ghét bỏ lùi lại hai bước, hất tay ta ra: “Thân phận của nàng, xứng với bổn thế tử sao? Ta sẽ không cưới nàng đâu!”
Dứt lời, hắn ta sải bước rời đi.
Tim ta đập như trống, lưng ướt đẫm mồ hôi, thấy hắn ta đã đi, ta thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng gọi: “Hương Liên.”