Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THỨ NỮ THẨM DIỆC ĐỒNG - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-05 10:51:38
Lượt xem: 2,185

Ta là vợ hắn ta danh chính ngôn thuận đấy!

 

Người làm trong phủ biết ta không được sủng ái, lòng người đều bắt đầu lơ là.

 

Hương Liên tức đến mức khóc lóc: “Cô nương, sao thế tử gia có thể đối xử với người như vậy?”

 

Từ lúc đầu tức giận kinh ngạc, đến bây giờ ta đã thờ ơ: “Không sao.”

 

Không động thì không động.

 

Ta còn thấy ghê tởm kia kìa!

 

Trước kia vì tương lai, ta đã tự nhủ rất lâu, mới quyết định nịnh nọt hắn ta.

 

Hắn ta phá hỏng không khí như vậy, ta cứ thuận nước đẩy thuyền thôi.

 

Lúc mới cưới ta đã làm ầm ĩ một trận, mẹ chồng cũng không còn công khai bắt nạt ta nữa, nhưng bà ta lại lấy cớ ta không hiếu thuận với lão phu nhân để cắt tiền tháng của ta, lại lấy cớ ta “bị bệnh phải nghỉ ngơi”, hàng ngày chỉ cho người đem rau củ đến Khúc U viện.

 

Ăn chay hơn một tháng, ta và Hương Liên đều gầy rộc cả người.

 

Ta nghĩ hay là nhẫn nhịn một chút, nhún nhường một chút, cho rằng bà ta thấy ta hiền lành, sau này có thể sẽ coi ta như người một nhà, kết quả bà ta vẫn để ta ăn chay.

 

“Cô nương, ở phủ Hầu gia, người chưa từng phải chịu khổ như vậy, sao làm chính thất nhà người ta, lại phải chịu đựng thứ này?”

Anan

 

Hương Liên lén lút lau nước mắt.

 

Ta thở dài: “Bọn họ không cho, chúng ta tự mình ra ngoài ăn đồ ngon.”

 

Lúc trước, ta dựa vào tay nghề trang điểm để nịnh nọt đích mẫu, lúc ta gả đi, bà ấy cho ta của hồi môn theo phép tắc, còn thêm vào không ít bạc, không giống như hai vị tỷ tỷ thứ xuất kia, bị đuổi đi một cách qua loa.

 

Số tiền này đối với người bình thường, nếu biết cách quản lý, tiết kiệm chi tiêu, thì đủ để ăn uống nửa đời người.

 

Lần trước, ta thăm dò viết thư cho đích mẫu, nhẹ nhàng nói rõ tình hình ở nhà họ Tống, đích mẫu không hề hồi âm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thu-nu-tham-diec-dong/chuong-9.html.]

 

Ý tưởng rất rõ ràng, không quan tâm.

 

Vậy thì ta phải biết điều một chút, không thể làm phiền nhà mẹ đẻ nữa.

 

Nhà họ Tống âm thầm hà khắc ta, nhưng cũng không cấm ta bước chân ra khỏi cửa.

 

Ta và Hương Liên có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.

 

Ăn cơm ở quán rượu xong đi ra, đột nhiên ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng qua.

 

“Kia không phải thế tử gia sao?” Hương Liên kinh ngạc nói, “Cô nương kia bên cạnh hắn ta… hình như là Tống tiểu thư?”

 

Chương 6

 

Ta và Hương Liên đuổi theo, cả đường đuổi đến nơi hẻo lánh bên hồ.

 

“Thế tử gia đã có vợ, Tống tiểu thư còn đơn độc ở chung với hắn ta, thật không biết xấu hổ.” Nhìn thấy hai người bọn họ kéo kéo lôi lôi, Hương Liên lên tiếng chê bai.

 

Ta vẫy tay, đứng sau bụi cây nghe lén hai người bọn họ nói chuyện.

 

“Ngươi tìm ta làm gì?” Tống Vũ Nhu nổi giận, “Lúc trước còn bày tỏ tâm ý với ta, xoay người một cái đã cưới vợ, người cưới lại còn là Thẩm Diệc Đồng đáng ghét, thật vô liêm sỉ!”

 

Tống Minh An làm ra vẻ mặt bị tổn thương: “Vì nàng từ chối, ta mới đành đồng ý với phụ thân cưới vợ.”

 

 Tống Vũ Nhu nhảy dựng lên hờn dỗi: “Ý của ngươi là lỗi của ta sao?”

 

Tống Minh An vội vàng dỗ dành: “Đương nhiên không phải lỗi của nàng! Là lỗi của nhà họ Thẩm, lỗi của Thẩm Diệc Đồng, liên quan gì đến nàng chứ? Đó là vợ do phụ thân ta quyết định, ta không thích, đến giờ vẫn chưa đụng vào người phụ nữ đó.”

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y lại phía sau bụi cây.

 

Hắn ta cho rằng tất cả đều là lỗi của ta, bản thân hắn ta không hề có lỗi sao?

 

Tốt lắm!

Loading...