Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thuật Yể.m B.ùa Dân Gian - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-05-27 08:55:14
Lượt xem: 1,408

Bà nội tôi từ dưới quê lên chơi.

Mẹ tôi xụ mặt xuống, sắc mặt u ám. Trên mũi còn đang dán một miếng băng, chỉ chăm chăm nhìn điện thoại của mình.

Cảm nhận được không khí trong nhà có chút không đúng, bà thấy khó hiểu, sau đó bố tôi ấp úng kể lại mọi chuyện, bà mới hiểu được tất cả.

Bà vỗ vào chân một cái, vẻ mặt khó coi nói: “Con dâu à, sao tiền của ai con cũng dám bớt vậy.”

“Đến tiền của lão thợ mộc cũng bớt cho bằng được!”

“Đó là một trong sáu nghề thiên tử, nó tà môn lắm!”

Bố tôi cười khổ nói: ”Không còn cách nào, chuyện đã xảy ra rồi, mẹ, mẹ nói bây giờ con phải làm sao?”

Bố tôi lúc này, đã chứng kiến qua nhiều chuyện tà môn như vậy, nói không tin cũng không được.

“Hai đứa ly hôn cái gì, yên ổn sống qua ngày không muốn hay gì?”

“Mẹ thấy, nhà này tám mươi phần trăm là đã bị người ta “yểm” rồi.” 

Vừa nghe xong câu này, bố tôi vẻ mặt không tin hỏi: “Yểm là gì chứ?”

“Đây là một loại thuật bùa yểm, thật không ngờ lão thợ mộc đó cũng biết loại tà thuật này.”

“Rất nhiều năm trôi qua, mẹ đã chưa gặp lại nó.” Bà nội cảm khái nói.

Mẹ tôi nghe đến đây, liền chạy đến, vui mừng khôn xiết:

“Con đã nói là có gì đó không đúng, quả nhiên là do lão kia dở trò.”

“Mẹ, mẹ nhất định có cách giải quyết phải không?”

“Ta là một bà lão thì có cách gì được.” Bà nội lắc đầu, nhưng lại lộ ra một vẻ thần bí nói:

“Nhưng trong thôn chúng ta, có một người chắc là có thể giúp con đấy.” 

“Ai vậy ạ?”

“Thiết Lão Tam.”

Lúc nhìn thấy Thiết Lão Tam, tôi tưởng chừng không dám tin vào mắt mình.

Vừa đen vừa gầy, lưng lại gù, nhìn như một ông già nhỏ con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thuat-yem-bua-dan-gian/chuong-5.html.]

Bố tôi đã đi hơn 400km mới có thể đưa ông đến đây.

Vừa xuống xe, ông liền làu bàu nói đói bụng, muốn ăn ngon.

Không còn cách nào, mẹ tôi đành xuống bếp nấu một bàn đầy đồ ăn.

Thiết Lão Tam ăn uống no say.

Bà nội cầm ly rượu lên, cười nói: “Tất cả phải nhờ cậu rồi.”

“Cô ba, cô làm gì vậy?”

“Đây là chuyện nhỏ, tôi có thể giải quyết được.” Thiết Lão Tam lắc lắc đầu, ánh mắt rơi trên người mẹ tôi.

“Nhưng cháu dâu này tâm địa đen thật đấy, đến tiền của thợ mộc mà cũng dám bớt.”

Mẹ tôi bị nói thì vô cùng xấu hổ, chỉ có thể không ngừng mời rượu.

“Trẻ người non dạ giờ nó cũng biết lỗi rồi.”

“Chuyện này nếu như không nể mặt con dâu tôi, thì cũng thương cho hai đứa cháu vẫn còn rất nhỏ.”

Bà nội tôi vội vàng chỉ vào tôi và em gái.

Thiết Lão Tam nhìn tôi một cái, mắt sáng lên.

Ông ấy giơ tay ra, túm lấy cái vòng đang đeo trên cổ của tôi, trên chiếc vòng cổ là một con hổ bằng gỗ.

“Không ngờ lão già kia vẫn còn lương tâm.”

“Thế mà còn đưa đồ vật này cho cháu.”

Mẹ tôi tò mò hỏi: “Đây là thứ gì vậy ạ?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Cái này là vật tránh tà.

Đeo thứ này lên người, có thể làm cho người đó không bị chịu ảnh hưởng của thuật yể/m b/ùa.

Lúc này tôi bỗng hiểu ra, tại sao tính tình của bố mẹ đều trở nên nóng giận, điên cuồng, mà tôi và em gái lại không bị ảnh hưởng gì cả.

Thiết Lão Tam thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Đã ăn cơm của nhà các người thì chuyện này ta phải quản rồi.”

Nói xong ông liền đi về phía phòng ngủ.

 

Loading...