Thục Nhân - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-01 09:36:11
Lượt xem: 249
Ta ch..ết vào một ngày tuyết rơi.
Ban đầu có thể kéo dài đến mùa xuân năm sau, nhưng Chu Hằng không thể đợi được nữa.
Con d..ao găm từng chút từng chút xuyên qua n.g.ự.c ta, má-u tươi chảy đầy trên giường.
Hắn vẫn chưa hết giận.
Hắn xoay tay cầm, để con da::o găm lạnh lẽo khuấy động trong m&áu thịt ta.
Ta đ..au đến mức hầu như không thở nổi, nhưng vẫn không cam lòng hỏi:
“Tại... sao vậy?”
Ta không hiểu.
“Cô nương, có phải người cô nương lại đau không?”
Tuyết trắng như mây biến mất.
Cái lạnh thấu xương biến mất.
Ánh nắng xuân tràn đầy, người qua lại tấp nập.
Bữa tiệc sinh nhật mười sáu tuổi của ta.
Phải rồi, có lẽ ông trời có mắt. Sau khi nhắm mắt một cái, mở mắt ra, ta thực sự vẫn chưa ch..ết.
Không chỉ không ch..ết, mà còn trở về năm ta mười sáu tuổi.
Năm này anh trai ta thắng trận, cha ta trị thủy lập công lớn.
Năm này, ta vẫn chưa cưới Chu Hằng.
“Sao lại không đau n.g.ự.c được.”
Sau lưng truyền đến tiếng cười chế nhạo, “Hôm qua Thái tử điện hạ quỳ suốt một đêm trước cửa Điện Cần Chính, muốn hủy bỏ hôn sự với phủ Thượng thư đấy.”
Hồng Nhạn định quay lại, nhưng bị ta ngăn lại.
Không chỉ muốn hủy bỏ hôn ước với ta.
Năm này, trên đường tiêu diệt thổ phỉ, Chu Hằng gặp nạn, rơi xuống vách núi, được một cô nương mồ côi cứu.
Cô nương mồ côi xinh đẹp, tính tình dịu dàng, vì cứu hắn mà nếm thử trăm loại thảo dược, không những tổn hại cơ thể mà còn bị câm như chim hoàng yến.
Chu Hằng rất cảm động, đưa nàng về cung.
Tính cả hôm qua, đã quỳ trước Điện Cần Chính ba ngày ba đêm. Hắn muốn cưới nàng ta làm Thái tử phi.
“Cô nương, đừng nghe những lời đồn đại bên ngoài. Tình cảm giữa cô và Thái tử điện hạ đã có từ nhỏ, Thái tử điện hạ đối với cô...”
Trà Sữa Tiên Sinh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thuc-nhan-pamc/chuong-1.html.]
Ta nhìn Hồng Nhạn, lắc đầu với em ấy.
Lời của Hồng Nhạn ngừng lại.
Ta tất nhiên biết em ấy muốn nói gì.
Ba ngày trước, ta tỉnh lại ở phủ Thượng thư.
Ba ngày, đủ để ta hiểu rõ tiền kiếp và kiếp này.
“Cô nương.” Hồng Nhạn bỗng nhiên sáng mắt, thì thầm, “Thái tử điện hạ đến rồi.”
Ta và hắn quen biết từ nhỏ, chúng ta là thanh mi trúc mã.
Hơn mười năm qua, cha và anh trai ta trung thành với vua, vơia nước, hết lòng giúp đỡ hắn.
Trước khi hắn nắm được quyền lực, đã giao nộp binh quyền, chủ động lui về sau.
Nhưng hắn vẫn tìm một tội danh vô căn cứ, đưa gia tộc Tạ của ta vào chỗ ch..ết.
“Tại sao vậy, Chu Hằng?” Ta nắm chặt cổ tay hắn.
Khuôn mặt của Chu Hằng trắng hơn tuyết bên ngoài, rõ ràng là hắn ra tay gi//ết ta, nhưng biểu cảm đó, lại giống như ta đã phản bội hắn.
“Đây là những gì các ngươi nợ Nhuận Nhuận.”
Hắn nghiến răng nói.
Nhuận Nhuận?
Lưu Nhuận?
Ký ức quá xa xôi, đến nỗi ta phải mất một lúc mới nhớ ra cái tên này. Cùng với khuôn mặt yếu ớt phía sau cái tên đó.
Ta không thể không bật cười.
Mười năm rồi.
Hóa ra trong mười năm này, Chu Hằng chưa bao giờ quên nàng ta.
Hóa ra hắn đổ lỗi cái chế;;t của nàng ta cho ta, đổ lỗi cho cả gia tộc Tạ.
“Chu Hằng, ngươi thật là...”
Đồ ngốc!
Hai chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra, Chu Hằng đã rút con da..o găm ra.
Má,.u đỏ chảy tràn, một ít rơi vào đầu lưỡi.
Mùi tanh ngọt.
Giống hệt như năm đó, mẹ ta mắt đỏ hoe, hầm cho ta một bát yến huyết.