Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thục Nhân - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-09-06 07:52:29
Lượt xem: 442

Hoàng đế sẽ không nghi ngờ đến Chu Dư sống kín đáo, chỉ nghĩ rằng tất cả đều là thủ đoạn của Chu Hằng.

Còn Chu Hằng, trong niềm phấn khởi, e rằng còn đang nghĩ trời giúp hắn.

"Thế nào?"

"Không tệ."

"Chỉ vậy thôi à?"

Ta mỉm cười.

Sai người mang khối ngọc bích trắng ra ngoài. Lấy của người trái mộc qua, trả lại bằng ngọc quý. Không phải là không báo đáp, chỉ mong mãi mãi tốt đẹp. Kèm theo một câu: "Điện hạ, không ngại gì mà không tấn công liên tục."

"Đa tạ cô nương, đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Tất nhiên rồi."

Đã kết minh, bước đầu tiên sau khi tái sinh không thể chần chừ chút nào.

Đối với việc Chu Hằng và Liêu Nhuận công khai rêu rao, chim hồng yến đã mắng chửi người suốt ba ngày liền. Nhưng "không biết xấu hổ" là lời khó nghe nhất mà nàng có thể mắng.

Lần này, trong kinh thành thậm chí không có lời đồn đại nào. Ai cũng tin chắc rằng hôn ước của trưởng nữ Tạ thị với Đông cung chắc chắn sẽ bị hủy bỏ. Mọi người đang chờ xem trò cười của nàng!

Trà Sữa Tiên Sinh

Hôn sự của ta, quả thật đã bị hủy. Nhưng trò cười của ta, họ lại không thấy được.

Nghe nói, hôm đó, hoàng cung náo nhiệt vô cùng. Chu Hằng dẫn theo mấy nhà nho trong dân gian ủng hộ việc lấy nữ nhân câm làm phi, nhân chứng của "Bách điểu triều phượng", còn có vài vị cao tăng đắc đạo. Một nhóm người đông đúc quỳ trước cửa điện Cần Chính.

Cha ta nhận được tin đầu tiên, dẫn theo mấy vị thúc bá cùng mấy môn sinh, vội vàng vào cung. Tạ gia trăm năm, chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.

"Thưa bệ hạ, lòng thái tử điện hạ đã quyết, xin bệ hạ thành toàn cho Thái tử!”

"Chúng thần, tuyệt không oán trách!"

Một đội lại quỳ xuống. Chỉ vì một nữ nhân câm mà ầm ĩ đến mức này!

Hoàng đế giận cũng giận rồi, bực cũng bực rồi. Nhưng chuyện đã đến nước này, dù không đồng ý, cũng không còn cách nào khác.

Chỉ là, đúng như lời đồn trong thành, một trưởng nữ Tạ thị đã hứa hôn với thái tử điện hạ mười mấy năm, chiếm giữ nửa thế lực triều đình. Hôn sự này bị hủy rồi, ai dám lấy nàng?

Hủy hoại cả đời Tạ Thục Nhân như vậy, sau này Hoàng Đế còn mặt mũi nào đối diện với trung thần?

Sự hòa hợp trăm năm giữa nhà Tạ và hoàng thất liệu có bị phá vỡ?

Đang lúc bế tắc, xuất hiện một người ngoài dự đoán của tất cả.

Thực ra hôm đó ta đã đặc biệt gửi cho Chu Dư một tờ giấy: “Hãy ăn mặc đẹp một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thuc-nhan-pamc/chuong-8.html.]

“Đừng để ý đến vẻ nghiêm túc của cha ta.”

“Cha ta là người rất coi trọng ngoại hình.”

Vì vậy, theo lời đồn, khi người ấy xuất hiện, lông mày thanh tú, khí chất thanh tao như trong tranh, tựa như thiên nhân từ trời giáng xuống.

Khi hân quỳ xuống, mọi người mới nhận ra đây là vị đại hoàng tử bệnh tật quanh năm, hầu như đã bị người đời quên lãng. Và khi hắn mở miệng, lời nói càng khiến mọi người kinh ngạc: "Phụ hoàng, nhi thần, xin được cầu hôn Tạ Thục Nhân."

Một câu phá tan cục diện.

Hoàng thượng kinh ngạc nhận ra mình đã quên mất còn có một người nhi tử, dù sức khỏe yếu, nhưng đã sống qua tuổi mười tám mà quốc sư đã dự đoán.

Cha ta kinh ngạc nhận ra sau mấy năm không gặp, vị đại hoàng tử này trở nên xuất trần như vậy, còn dễ nhìn hơn thái tử như bị trúng tà kia nhiều. Một vua một thần, ánh mắt trao đổi, hiểu rõ nhau.

Chỉ có thái tử, nghe nói lúc đó biểu cảm rất đặc sắc, kinh ngạc đến mức suýt đứng dậy.

Không đợi hắn mở miệng, hoàng thượng đã ra chỉ dụ. Hủy bỏ hôn ước của Tạ Thục Nhân với thái tử, ban hôn cho đại hoàng tử. Còn ban hôn cho thái tử với nữ nhân câm Liêu Nhuận, chọn ngày lành cưới hỏi.

Chuyện này, kết thúc.

Khi nhận được thánh chỉ, ta lâu rồi mới cảm thấy vui mừng. Bước đầu tiên diễn ra suôn sẻ như vậy, nằm ngoài dự liệu của ta. Qua đó thấy rằng, chọn đúng đồng minh rất quan trọng.

Vừa nhận thánh chỉ, Chu Hằng đã đến.

Cuối cùng cũng cưới được giai nhân, hắn không đi âu yếm với Liêu Nhuận mà đến gây rối cho ta làm gì?

Ta ra lệnh: "Thái tử và chó, không được đi vào trong."

Đáng tiếc chỉ có chim hồng yến trong sân của ta dám nói câu này với hắn.

Chu Hằng ở ngoài sân giận dữ: "Tạ Thục Nhân, ngươi điên rồi!"

"Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi, Chu Dư chỉ là một kẻ vô dụng!"

"Nếu biết điều, tốt nhất hãy tìm cách hủy bỏ hôn sự này!"

"Nếu không, sau này ngươi sẽ phải hối hận!"

Ta vui vẻ, lông mày cũng lười nhướng lên nhìn hắn. Chỉ từ từ mở tờ giấy trong tay.

“Bao giờ tiến hành bước thứ hai?”

Đồng minh của ta, quả nhiên tiến bộ hơn kẻ bên ngoài nhiều.

Ta cầm bút viết: “Không vội.”

“Mời ngài xem trò hay.”

Loading...