THUÊ NHÀ KẾT HÔN - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-11-12 16:33:30
Lượt xem: 2,923
4
Cô gái đó tôi từng thấy trong điện thoại của anh, là mối tình đầu của anh.
Sau khi tiễn bạn về, tôi ngồi một mình trên ban công, chờ đến khi Châu Bình về.
Khác với mọi khi, anh có vẻ rất phấn khích.
“Em à, anh ký được hợp đồng lớn rồi, chúng ta có thể mua nhà được rồi.”
Lâu rồi tôi mới thấy nụ cười này trên mặt anh, dường như từ khi tôi đồng ý cưới, thái độ của anh đã trở nên lạnh nhạt.
“Có đủ tiền trả trước chưa?”
“Yên tâm, lần này tiền thưởng của anh gần 200 nghìn tệ, cộng với số tiền chúng ta tích cóp được mấy năm nay cũng kha khá rồi, còn thiếu thì anh mượn thêm bố mẹ.”
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Mẹ đồng ý cho vay sao?”
Châu Bình lộ vẻ khó xử.
“Em biết đấy, bố mẹ anh vất vả cả đời, không dành dụm được bao nhiêu.”
“Em biết mà, tháng trước mẹ còn khoe với người ta là em hiền lành, chịu cưới mà không cần nhà riêng.”
Tôi nhìn anh ta nhắc lại chuyện lần trước, mặt Châu Bình hiện lên vẻ lúng túng nhưng vẫn cố gắng thuyết phục tôi.
“Mẹ anh tuy hay nói lời khó nghe nhưng thực ra lại rất hiền, em đừng để bụng. Lần này mẹ thấy có lỗi rồi nên mới đồng ý cho chúng ta mua nhà đó.”
“Được thôi, em có 120 nghìn, cộng với 200 nghìn của anh thì vẫn còn thiếu khoảng 180 nghìn nữa. Sau khi mua nhà, vợ chồng mình sẽ trả dần cho bố mẹ hàng tháng nhé.”
Châu Bình lập tức tươi cười: “Vợ tuyệt vời nhất rồi.”
Tôi cũng cười, hỏi: “Vậy khi nào thì chúng ta đi xem nhà đây?”
“Anh muốn tạo bất ngờ cho em, nhà đã xem xong cả rồi, ba phòng ngủ, một phòng khách, giá 2,14 triệu tệ, trả trước 20%.”
“Khu nào thế? Để ngày mai em qua xem sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thue-nha-ket-hon/chuong-4.html.]
“Anh đã chụp hết rồi, đảm bảo em sẽ thích.”
Châu Bình có vẻ rất hài lòng với ngôi nhà này, từ cổng vào đến từng góc phòng, anh đều đã quay lại. Vì quá vui mừng, anh còn quên xoá tấm ảnh có bóng Linh Tiếu Tiếu xuất hiện trong video.
Anh vội ho vài tiếng rồi nói: “Cô ấy là nhân viên bán nhà, vô tình bị chụp vào thôi mà.”
Anh không giỏi nói dối, càng chủ động thừa nhận lại càng lộ rõ vấn đề.
“Nhà ba phòng có vẻ hơi rộng với hai vợ chồng mình, chỉ cần hai phòng là đủ rồi mà.”
“Mua nhà này để sau này có con, bố mẹ còn có thể đến chơi và có phòng riêng, ba phòng là vừa vặn.”
Giọng nói của anh đầy hy vọng về một đứa con. Chúng tôi đã kết hôn năm năm, nhưng chưa có con. Nhắc đến con cái, cả hai im lặng một lúc, rồi Châu Bình tiếp tục.
“Bố mẹ bảo là số tiền mua nhà này bố mẹ sẽ lo, chúng ta không cần trả lại đâu.”
Tôi ngước lên nhìn anh, hỏi: “Bố mẹ có yêu cầu gì không?”
“À, chỉ là... nhà chỉ ghi tên mình anh thôi.”
Tôi bật cười. Sau từng ấy vòng vo, còn khơi chuyện con cái để khiến tôi thấy áy náy, hóa ra mục đích là đây.
“Em cứ yên tâm, của anh cũng là của em, vợ chồng mình cùng ở mà, sao phải phân chia?”
“Được thôi.”
“Thật không?” Châu Bình hân hoan, ôm tôi thật chặt. “Anh biết ngay là em tuyệt nhất mà.”
Tôi đẩy anh ra: “Nếu là hai đứa mình ở, thì em muốn được chọn nhà trong khu mà em thích.”
Khuôn mặt Châu Bình thoáng chút khó chịu, anh không giấu được cảm xúc, vui hay không đều hiện rõ trên mặt.
“Anh đã thương lượng xong với nhân viên bán nhà, sắp đặt cọc rồi ký hợp đồng luôn.”
Tôi vẫn mỉm cười nhìn anh: “Châu Bình, anh chọn nhà này hay là Linh Tiếu Tiếu thích nơi này?”