"THUỐC" - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-05-03 08:34:06
Lượt xem: 4,984
4
Trên đường về, tôi ghé vào cửa hàng tiện lợi mua hai que thử thai.
Que thử thai đầu tiên hiện ra hai vạch, tôi có thai rồi.
Tôi còn chưa kịp nghĩ tại sao mình có thể mang thai, rõ ràng đã thực hiện biện pháp an toàn, sau đó Triệu Tự Vũ đã gõ cửa nhà vệ sinh, anh ta dùng giọng nói vô cùng mừng rỡ bất thường hỏi tôi có thai thật không.
Tôi đem que thử thai còn lại nhúng nước rồi đi ra đưa cho anh ta xem.
Nhìn thấy chỉ có một vạch, nét mặt tươi cười trên mặt Triệu Tự Vũ bỗng nhiên cứng đờ.
"Không phải trưa nay em mới nôn sao?"
Xem ra Lâm Mộng Mộng đã kể cả chuyện tôi buồn nôn cho anh ta biết.
"Chỉ là trưa không ăn cơm thôi, buồn nôn trào ngược, tuần trước em mới có kinh nguyệt, sao có thể có thai chứ."
Tôi giả vờ nhẹ nhàng nói, tiện tay ném que thử thai giả vào thùng rác.
Tôi đi vào phòng sách, vô tình để ý thấy máy tính của Triệu Tự Vũ đang đăng nhập wechat.
Đây chính là thời cơ tốt!
Tôi vụng trộm nhìn lén Triệu Tự Vũ đang ở trong phòng khách.
Anh ta nhân lúc tôi không chú ý đã nhặt lấy que thử thai trong thùng rác.
Tôi đóng cửa lại, nôn nóng mở wechat của anh ta.
Quả nhiên anh ta đã vụng trộm thêm Lâm Mộng Mộng vào wechat.
Tôi mở ra phần lịch sử trò chuyện của hai người, không có gì lạ thường, đều là chuyện nhỏ chuyện lớn trong gia đình.
Lịch sử trò chuyện hai người không có nội dung gì mơ hồ vượt quá giới hạn.
Chẳng lẽ đã bị xóa mất rồi sao?
Tôi mở ngày trò chuyện ra xem, phát hiện hai người họ đã quen biết từ rất sớm rồi, thậm chí còn sớm hơn cả lúc quen biết với tôi và anh cả.
Nhưng mà trước mặt chúng tôi, họ vẫn luôn giả vờ không quen biết nhau.
Tôi mở lịch sử trò chuyện sớm nhất ra.
Có thể là tin nhắn chưa được đồng bộ, chỉ có vài tin, trong số đó một câu của Lâm Mộng Mộng đã làm tôi chú ý.
Cô ta nói với Triệu Tự Vũ là: "Bố bị bệnh rồi."
Tôi nhớ anh cả từng nói với tôi, Lâm Mộng Mộng là trẻ mồ côi.
Tôi nghiền ngẫm lời nói của Lâm Mộng Mộng và Triệu Tự Vũ, không giống như người yêu, ngược lại có đôi chút giống người thân thì đúng hơn?
Tôi tiếp tục xem phía dưới, thấy một tin nhắn Lâm Mộng Mộng nói với Triệu Tự Vũ là “đã xong việc rồi”.
Tôi đang định xem tiếp, lại nghe tiếng tay nắm cửa chuyển động.
Tôi lập tức ấn nút khởi động lại máy tính, sau đó Triệu Tự Vũ cũng bước vào.
Ánh mắt anh ta đầu tiên là nhìn về phía màn hình máy tính, sau đó mới nghiền ngẫm nét mặt của tôi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thuoc/chuong-4.html.]
Anh ta đang định nói gì đó, thì điện thoại của tôi đổ chuông.
Là mẹ tôi gọi đến, tôi nhận điện thoại.
Mẹ nói với tôi, còn mấy ngày nữa là đến ngày giỗ của cha, bảo rằng lúc còn sống cha thương tôi nhất, bảo tôi đến phần mộ của cha nói rằng Lâm Mộng Mộng đã sinh cho gia tộc họ Giang một đứa q/uái th/ai.
Vì cha tôi, tôi đồng ý.
Cúp điện thoại, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, mở lịch vạn niên điện thoại ra, tra ngày giỗ của cha tôi.
Vừa nãy tôi vẫn luôn cảm thấy ngày mà Lâm Mộng Mộng nói đã "xong việc" kia rất quen thuộc, chính là ngày giỗ của cha tôi.
Sức khỏe của cha tôi vẫn luôn tốt lắm, nhưng ba ngày sau khi Lâm Mộng Mộng tiến vào gia đình này, cha tôi đột nhiên mắc bệnh tim mà mất đi.
Mẹ tôi sau lưng vẫn luôn không thích Lâm Mộng Mộng, bảo chị ta không may mắn, mới vào nhà ba ngày đã xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng đám tang của cha tôi, Lâm Mộng Mộng đã rất bận rộn, thức canh ba đêm liên tiếp, đều là chị ta tự mình thức đến sáng.
Vì vậy, mẹ tôi mới có chút thiện cảm với chị ta hơn.
Tôi vẫn luôn thấy rất kỳ lạ, cha tôi năm nào cũng đi khám sức khỏe ở bệnh viện, không có vấn đề gì, sao lại đột nhiên lên cơn đau tim.
Giờ liên hệ với câu "xong việc" mà Lâm Mộng Mông nói, liệu bệnh đau tim của cha tôi có liên quan gì đến cô ta hay không?
Tôi đang suy nghĩ thì điện thoại lại đổ chuông.
Thấy lại là mẹ tôi gọi đến.
"Mẹ, sao vậy?"
Mẹ tôi ở đầu bên kia điện thoại hoảng sợ đến mức nước mắt giàn giụa, giọng nói nghẹn ngào:
"Thiên Thiên, con nhanh đến bệnh viện đi, anh con đột nhiên lên cơn đau tim!"
Gác máy, tôi tức tốc đến bệnh viện.
Sao lại là đột nhiên lên cơn đau tim?
Gia đình cũng không có tiền sử bệnh tim.
"Đúng rồi, sức khỏe của cha hồi phục thế nào rồi?"
Ngồi trên xe ô tô, tôi chợt nhớ đến mấy ngày trước Triệu Tự Vũ đã nói, cha anh ta bị ốm.
Tôi nghĩ mình cũng nên đến thăm, nhưng bị Triệu Tự Vũ ngăn cản hết lần này đến lần khác nên tôi cũng không đi.
Triệu Tự Vũ vừa lái xe vừa xem điện thoại, không để ý đến lời tôi nói.
Qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ xe anh ta, tôi nhìn ra được anh ta đang nói chuyện với Lâm Mộng Mộng.
Tôi nhận ra ảnh đại diện của Lâm Mộng Mộng trên wechat.
Tôi không nhìn rõ được nội dung trò chuyện của họ, nhưng tôi thấy Lâm Mộng Mộng gửi biểu tượng cảm xúc "OK".
Tôi lại liên tưởng tới chuyện "xong việc" kia.
Lần trước Lâm Mộng Mộng nhắn cho Triệu Tự Vũ "xong việc", cha tôi liền đột nhiên lên cơn đau tim mà mất.
Giờ Lâm Mộng Mộng nhắn "OK", anh cả liền đột nhiên lên cơn đau tim.
Đây là trùng hợp ngẫu nhiên hay là do ai đó chủ ý?