Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thượng thần độc sủng mèo nhỏ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-15 09:54:04
Lượt xem: 14,307

Ta cũng không nói nhảm với hắn, Ẩm Diễm kiếm hóa thành Hỏa Phượng trong suốt, lao thẳng về phía hắn.

Hắn mở ra một chiếc quạt lông ngũ sắc, đỡ được kiếm khí của ta.

"Sử Vũ, đi theo ta."

Bỗng nhiên, trời đất quay cuồng, ta rơi vào bóng tối vô tận.

7.

Khi ta có thể nhìn thấy mọi thứ một lần nữa, phát hiện mình đang ở trong một cái sân được bài trí như phòng cưới.

Trong sân có một căn nhà gỗ tinh xảo, trên bàn trong nhà gỗ bày một đôi nến đỏ, hai bộ hỉ phục màu đỏ tinh xảo.

Bên ngoài nhà gỗ, có đủ loại hoa đua nhau nở rộ, có chim hót líu lo, còn có một chiếc xích đu được kết bằng hoa cỏ.

Xung quanh sân, là hàng rào thấp, phía trên leo đầy hoa bìm bìm tím.

Hợp Uyên mặc áo vải thô màu xanh, ngồi bên bàn gỗ trong sân pha trà.

Ta thử bước ra khỏi sân, nhưng giống như ma ám, dù thế nào cũng không bước ra khỏi hàng rào nửa bước.

"Sử Vũ, ngươi không ra ngoài được đâu, chi bằng ngồi xuống uống trà với ta."

Anan

Chết tiệt, ánh mắt Ma quân long lanh, lại đang liếc mắt đưa tình với ta.

Ta cảm thấy mình sắp mù rồi, quay đầu đi không nhìn hắn nữa.

"Hợp Uyên, đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì?"

"Nói cho ngươi cũng không sao. Đây là một bí cảnh tên là 'Chỉ ước uyên ương chẳng ước tiên', được hình thành từ chấp niệm của Thượng thần Hành Hoàn. Chỉ khi hai ta thật sự trở thành phu thê, lối ra mới mở."

"Ngươi điên rồi!"

Ta không nhịn được nữa, cầm chén trà hắt vào mặt hắn.

Hắn lau mặt, cười càng thêm ngạo nghễ.

"Đừng giận. Ta có rất nhiều kiên nhẫn, một năm không được thì hai năm, dù sao ba trăm năm cũng đã đợi rồi."

"Hợp Uyên, ngươi rảnh rỗi vậy sao? Quân chủ nhà người ta đều đang bận rộn lo việc nước, chẳng lẽ trong mắt ngươi chỉ có tình tình ái ái?"

"Bản tọa thích thế. Sử Vũ, nếu muốn ra ngoài, thì gả cho ta sớm một chút."

Ta không chịu nổi nụ cười đểu cáng của hắn, bèn triệu hồi Ẩm Diễm kiếm, c.h.é.m tới tấp vào hắn.

Kỳ lạ là, dù ta dùng bao nhiêu pháp lực, Hợp Uyên và đồ đạc trong sân đều không hề hấn gì.

"Đừng phí sức nữa. Ta không lừa ngươi, ngoài việc làm phu thê với ta ra, không còn cách nào khác để phá giải nơi này."

"Đường đường là Ma quân, vậy mà có thể nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ như vậy, thật khiến người ta phải mở rộng tầm mắt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thuong-than-doc-sung-meo-nho/chuong-7.html.]

"Sử Vũ, khích tướng với ta vô dụng. Chỉ cần đạt được mục đích, thủ đoạn có quang minh chính đại hay không, thì có gì quan trọng?”

"Bản tọa cũng gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng duy chỉ có ngươi, tiểu nha đầu cay này, khiến ta nhớ mãi không quên. Với dung mạo và địa vị của bản tọa, gả cho ta, ngươi cũng không thiệt."

"Ngươi cũng có chút tự tin đấy."

Ta thử nhiều lần, rồi chán nản ngồi phịch xuống đất.

Nơi này, quá tà môn, không ra được, cũng không phá hủy được. Ngay cả dùng Phượng Hoàng chân hỏa, cũng không có tác dụng gì.

Ta thử liên lạc với Huyền Thanh, hoàn toàn không cảm ứng được. Chắc là vì lúc trước kết khế ước với hắn là mèo trắng Mộ Âm, không phải Chiến thần Sử Vũ. Khế ước đã mất hiệu lực.

Tuyệt vọng, giống như thủy triều dâng, từng lớp từng lớp tràn vào tim.

Kết hôn với Hợp Uyên? Không thể nào.

Ta thà bị nhốt c.h.ế.t ở đây.

8.

Ta có tức cũng không có chỗ xả, chỉ có thể đánh Hợp Uyên để g.i.ế.c thời gian.

Hắn không giận, cũng không né, còn mặt dày nói: "Đánh là thương, mắng là yêu."

Dần dần, ta không để ý đến hắn nữa.

Hắn ung dung pha trà, tỉa hoa cỏ... hứng chí lên, còn bắt mấy con chim nướng ăn.

"Dung mạo bản tọa thế này, không tin ngươi không động lòng."

"Vậy thì cứ chờ xem, dù sao ta bây giờ là người rảnh rỗi của Thiên giới, cũng không có việc gì quan trọng. Hy vọng Ma quân ngươi, cũng có thể chờ được."

Sau khi nhìn thấy mặt trời mọc mặt trời lặn mười mấy lần trong sân nhỏ, Huyền Thanh đến.

"Hợp Uyên, ngươi muốn chết!"

Khoảnh khắc Huyền Thanh mặc áo trắng xuất hiện trước mặt, ta suýt nữa khóc òa.

"Ngươi làm sao tìm được nơi này?" Trên khuôn mặt lười biếng bất cần đời của Hợp Uyên, xuất hiện một tia rạn nứt.

"Không nói cho ngươi biết!" Huyền Thanh ném ra một vật từ trong tay, Hợp Uyên đột nhiên biến mất.

"Huyền Thanh, chàng cuối cùng cũng đến rồi. Hu hu hu..."

Ta túm lấy tay áo rộng thùng thình của Huyền Thanh, lau nước mắt vốn không tồn tại.

Mấy ngày nay, tuy không đến mức sợ hãi, nhưng nơi tà môn này vẫn khiến ta suýt nữa bị mắc chứng sợ không gian kín.

"Đừng sợ, ta đến rồi."

Huyền Thanh ôm ta vào lòng một cách tự nhiên, nhẹ nhàng xoa đầu ta.

Loading...