Thủy Trầm Yên - Chương 09
Cập nhật lúc: 2024-05-02 18:24:34
Lượt xem: 621
Dù sao gả cũng gả rồi, mặc dù không thể tiến sâu thêm một bước, nhưng nói không chừng sau này còn có thể xoa bóp tắm rửa cho nhau, coi như sớm tìm hiểu một chút vậy.
Thế là ta vươn tay định cởi thắt lưng.
Người trước mắt lại đặt bút vẽ trên tay xuống, nhướng mày nhìn ta: “Sợ à?”
Ta không......
“Sợ thì nói sợ.” Ý cười trên mặt hắn càng đậm.
Vì để cho hắn biết ta căn bản không sợ, ta tăng nhanh tốc độ tay.
Hắn lại nói: “Nếu như sợ, ngày mai ta sẽ đưa hưu thư cho nàng, như vậy thì nàng sẽ có thể về nhà được rồi.”
Hắn bị cái gì vậy? Không thấy quần áo của ta sắp ném lên mặt hắn luôn rồi sao?
Ồ, ta hiểu rồi.
Từ lúc bắt ta đánh đàn, cho đến bây giờ nói là muốn vẽ tranh mỹ nhân, chủ yếu là hắn muốn để ta trở về nhà sự.
Thì ra hắn bày nhiều trò như vậy, chính là để ta về nhà, hơn nữa còn phải là cam tâm tình nguyện trở về.
Ta càng không để hắn được như ý.
Thế là ta giang hai tay ra, ngẩng đầu nhìn hắn: “Thiếp không sợ đâu, còn muốn phu quân giúp thiếp cởi ra.”
Ta trơ mắt đứng nhìn tay Tào Vân Châu run lên một cái.
Một món.
Hai món.
Ba món.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thuy-tram-yen/chuong-09.html.]
Quần áo giống như những cánh hoa, rơi rụng khắp mặt đất.
Ta nghĩ quá đơn giản.
Cơn lạnh dần dần bao vây ta, ta vô thức ôm lấy cánh tay của mình, người trước mặt mặc một bộ y phục màu tím đen, trước n.g.ự.c là hoa văn được thêu cẩn thận tinh xảo, có màu đỏ xanh vàng trắng, hình thù thì có cự mãng, có mây......
“Xoạc.”
Lớp sa y cuối cùng bị hắn xé toạc, ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, trong đầu lại vẫn nghĩ đến con cự mãng hung hăng trước n.g.ự.c hắn.
Chỉ còn một chiếc yếm.
Còn là màu đỏ.
Da của Tào Vân Châu rất bạch, môi ửng đỏ, trong mắt đen thăm thẳm.
Ngón tay lạnh lẽo của hắn xẹt qua sống lưng của ta, cuối cùng dừng lại trên sợi dây mỏng manh sắp đứt kia: “Tờ giấy này thật mềm mại mịn màng, thật sợ làm cho nó vỡ vụn.”
Sau đó, cái tay kia lại dùng sức xoa nắn eo ta: “Nhưng cũng rất muốn làm cho nó vỡ vụn.”
Ta cảm nhận được dây yếm phía sau lưng đã bị tháo ra, yếm trên người cũng sắp rơi ra.
Ta ngượng ngùng, thế mà lại trực tiếp bước đến ôm lấy Tào Vân Châu.
Cơ thể hắn run lên.
Nhưng hắn lại cầm lấy bút, thuận tay kéo miếng vải nhỏ màu đỏ kẹp giữa hai ta xuống.
“Phu nhân, chúng ta bắt đầu thôi.”
Thân thể bất giác run lên.